15.
  cạnh Tạ Du Lễ, thỉnh thoảng  lấy điện thoại  chụp ảnh. Gửi cho Thí Ninh.
【Lần đầu tiên đến một nơi sang trọng thế ,  căng thẳng. Xung quanh  là ông chủ lớn, thật  đưa danh  quá.】
【Chị ơi cố gắng lên,   sẽ  giữa họ!】
Chữ còn  gõ xong, một bàn tay  rút điện thoại của  .
Tạ Du Lễ: “Bây giờ là giờ  việc.” Hai giây ,  bổ sung: “Hiện tại em đang  giữa họ đấy.”
 ước lượng xung quanh, quả thật đang  ở vị trí trung tâm. Ở giữa thì  gì  ho chứ? Làm như giỏi giang lắm !
Buổi họp báo kết thúc, những ông chủ đó bắt đầu những màn xã giao giả tạo.
Tô Văn, với tư cách là Giám đốc của Khoa học Kỹ thuật Tâm Nghi, khéo léo giao tiếp với một nhóm các ông chủ lớn. Cô  khoác tay một  đàn ông,  đàn ông đó đeo một chiếc cà vạt.
Màu tím.
 nghi hoặc, ghé sát Tạ Du Lễ thì thầm hỏi: “Cà vạt ,   ?”
Tạ Du Lễ   một cách khó hiểu: “Không .”
“Vậy thì  quá!”  lập tức lấy điện thoại , gửi cho Thí Ninh một định vị: [Em qua đón chị !]
Lúc tan cuộc, Tô Văn tiễn chúng   khỏi hội trường. Cô  và Tạ Du Lễ  cạnh  xã giao.
 vẫy tay về phía bên  đường: “Ở đây!”
Tô Văn và Tạ Du Lễ đồng thời  đầu .
Thí Ninh chạy nhanh từ bên  đường tới, đưa cho  một cốc  sữa.
Tạ Du Lễ lập tức nhíu mày. Giọng  lạnh như băng: “Cậu  là ai?”
 suy nghĩ một chút: “182 Tiểu cún sữa vị thành niên.”  còn giới thiệu với Thí Ninh: “Đây là  trai chị!”
Thí Ninh  hề do dự: “Anh trai!”
Trẻ con thật là  phép tắc, nhưng Tạ Du Lễ thì   hiểu chuyện như .
Anh hỏi: “Em   với  ?”
: “Cuối tuần ,  xem phim,  vấn đề gì ? Không lẽ,    ai  cùng ?”
Tạ Du Lễ: “…”
Anh liếc  Thí Ninh đầy cảnh cáo,   với : “Phải về nhà  tám giờ.”
 hừ lạnh một tiếng,   đồng ý cũng chẳng   đồng ý, kéo Thí Ninh .
Trạm Én Đêm
16.
Phim  mới bắt đầu, Tạ Việt Thư điên cuồng gửi tin nhắn cho .
【Chị với  Hai   cùng  ? Sao   về một  ?】
【Vừa về đến nhà  lôi em  trút giận, như thể  ăn  t.h.u.ố.c nổ .】
【Chị  chọc giận   ?】
 trả lời  : 【Không  nữa,  lẽ là do thất tình?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/du-nien/chap-6.html.]
Tạ Việt Thư: 【Thất tình? Cô gái nào ? Em   ?】
: 【Có lẽ là .】
Dù   nữa, Tô Văn  ngả  vòng tay  khác ,  thì   thể  yên tại chỗ . Lỡ    hạ tiêu chuẩn,   tìm . Thế thì  khó xử lắm.
Chỉ cần  chạy đủ nhanh,  sẽ  trở thành lốp dự phòng.
Đang trả lời tin nhắn,  chợt cảm thấy sống lưng bàn tay  nóng lên.
Thí Ninh dò xét áp tay ,  nắm lấy tay .
  đầu : “Cậu  gì đấy?”
Cậu bé c.ắ.n răng: “Chị ơi, chị sẽ đợi em chứ?”
“Đợi  nổi!”  rụt tay , “Cơ hội là do  tự tranh thủ và nắm bắt,   chuyện đặt lịch  !” Nếu mà  thể đặt lịch,   đặt  Tạ Du Lễ cả chục năm ,   đợi đến tận hôm nay.
“Việc quan trọng nhất của  bây giờ là học hành cho , đợi đến khi   khả năng tự chịu trách nhiệm với cuộc đời ,  hẵng  chuyện yêu đương!”
Thí Ninh: “Em sẽ cố gắng, chị nhất định  đợi em!”
: “…” Cái đứa trẻ ,   cứng đầu   tiếp thu .
…
Lúc về nhà, đèn trong nhà đang sáng.
Mật khẩu cổng chỉ  vài  . Vừa bước   ngửi thấy mùi khói thuốc.
Tạ Du Lễ   ghế sofa, tay kẹp một điếu thuốc. Nghe thấy tiếng động cũng  ngẩng đầu, tiện tay dụi điếu thuốc.
Anh  đồng hồ treo tường, “Tám giờ rưỡi!”
: “Không muộn lắm!”
Tạ Du Lễ     tủ lạnh lấy một chai nước,   xuống bên cạnh . Ục ục ục  uống xong.
Tạ Du Lễ liền mở lời: “Mạnh Quả Nhiên, em  chơi riêng với một  đàn ông,  nghĩ đến sự an  ?”
“Có gì mà  an ?”
Tạ Du Lễ: “Em là con gái, giữa đêm hôm ngoài đường,   em , trong lòng đàn ông đang nghĩ gì? Anh là đàn ông,  hiểu đàn ông hơn em!”
 liếc  : “Anh  ,    lên giường với em ?”
Tạ Du Lễ sững sờ một chút,  vẻ  hổ và tức giận, “Mạnh Quả Nhiên! Đừng dùng thái độ bất cần đó để  chuyện với , em bây giờ còn nhỏ…”
“Em  nhỏ nữa!”  đột ngột  dậy, lớn tiếng, “Em  hai mươi hai tuổi , yêu đương  kết hôn,  lên giường với ai đó, đều là chuyện sớm muộn thôi! Trừ khi em  bà cô độc  cả đời!”
Yết hầu Tạ Du Lễ trượt lên xuống, bàn tay chống  ghế sofa siết chặt thành nắm đấm, kìm nén cảm xúc trong đáy mắt.
Điện thoại  reo lên đúng lúc , Thí Ninh gửi tin nhắn đến.
  vội xem, mà  với Tạ Du Lễ: “Mai còn   , nghỉ ngơi sớm .”
  trả lời tin nhắn  bước lên lầu.
Mãi một lúc , tiếng đóng cửa  nhà mới vang lên.
 dựa  cửa phòng, thở hắt  một  thật mạnh. Đấm mạnh  cánh cửa một cái.
17.
Thí Ninh gửi cho  một bài văn nhỏ khá dài:【Chị ơi, chắc chắn chị  nhớ , chúng   quen  mười năm  .】