Nói xong, nàng cứ như nghêng ngang khỏi Phượng Lâm cung ánh mắt kinh ngạc của .
**thiên lao hảo thiên lao đường ranh giới*****
Vốn là ban đêm yên tĩnh, một hồi, trở nên thập phần náo nhiệt.
Không ít cung nhân đều chạy xem náo nhiệt.
Tô Tiểu Tiểu từng vây xem như , trong lòng tự nhiên là căm giận bất bình.
là nàng hiểu rõ, hiện tại nàng thể bậy, càng thể .
Bằng sẽ càng cho Hoàng quý phi đắc ý.
Thù , nàng nhất định sẽ báo.
Nàng mím môi, tiếp tục về phía .
Ban đêm chút lạnh, Tô Tiểu Tiểu khi chỉ mặc một chiếc áo mỏng.
Gió lạnh thổi qua.
Tô Tiểu Tiểu khỏi rùng một cái.
nàng gắt gao cắn môi, để cho chút biểu hiện yếu đuối nào.
Đám nữ nhân trong hoàng cung đều nàng chết, đều thấy nàng chán nản mất hồn.
Nàng sẽ như .
Nàng kiên cường mà bước.
Không chỉ là một cái nhà giam nho nhỏ thôi ! ! !
Ai sợ ai! ! !
Nàng dù cũng vẫn thể ngoài ! ! !
Lại , nếu như nàng thể , vẫn còn Thanh nha.
Thanh nhất định sẽ mặc kệ .
Thiên lao cái gì đáng sợ.
Dù Thanh nhất định sẽ tới cứu nàng.
Tô Tiểu Tiểu âm thầm tự cổ vũ chính .
Lúc ngang qua Thanh loan điện, Tô Tiểu Tiểu cước bộ ngừng .
Nàng ngẩng đầu lên.
Trong Thanh loan điện treo một chiếc đèn sáng rực, trong đêm tối phát quang mang ấm áp.
Tô Tiểu Tiểu nội tâm ấm áp.
Bỗng dưng, nàng thấy một đạo ảnh quen thuộc, đang dựa cửa sổ.
Tô Tiểu Tiểu trong lòng nhất thời cứng .
Nàng bỗng nhiên .
Rất bổ nhào trong lòng Thanh mà hung hăng một trận.
Nói cho …
Vừa nàng chịu nhiều ủy khuất.
Hoàng quý phi tát nàng một cái, mặt của nàng cũng chảy máu…
Rõ ràng là Đoan Mộc gia tạo phản, liên lụy tới nàng.
Nàng tới thiên lao lạnh lẽo ẩm thấp.
Nàng tuyệt .
Mà lúc Tô Tiểu Tiểu thấy Thượng Quan Thanh hướng nàng phất phất tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-nang-ve-phu/chuong-210.html.]
Rõ ràng là cách xa, nhưng là Tô Tiểu Tiểu vẫn cảm nhận Thượng Quan Thanh với nàng.
Tiểu Tiểu, sợ.
Ta nhất định sẽ cứu ngươi .
Chờ .
Rõ ràng chỉ là một cái phất tay đơn giản như thế, nhưng Tô Tiểu Tiểu trong lòng thể cảm nhận những lời .
Tô Tiểu Tiểu hít hít cái mũi.
Mà lúc , thị vệ đang bên cạnh Tô Tiểu Tiểu lầu bầu một câu.
“Nhìn cái gì, nhanh lên. Ngươi cho bây giờ ngươi là ai nha.”
Tô Tiểu Tiểu thu hồi ánh mắt, nén giận quăng đến thị vệ .
“Đoan Mộc gia là tạo phản, nhưng Bổn cung vẫn như cũ là Hoàng hậu. Danh hào còn phế bỏ, bổn cung là do tiên đế sắc phong hoàng hậu, ngươi bất quá chỉ là một thị vệ, cũng dám xấc láo như thế.”
Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu lạnh một tiếng.
Rồi đó, nàng vung ống tay áo, tiếp tục về phía .
Lúc , thị vệ đang áp giải Tô Tiểu Tiểu tới thiên lao dám tiếp tục thêm gì, cũng dám oán giận.
Bởi vì, đây chính là sự thật…
Hoàng hậu thủy chung vẫn là do tiên đế tự sắc phong hoàng hậu.
Coi như thật sự là mưu phản, Hoàng đế bệ hạ cùng với Thái hậu nương nương cũng thể gì hoàng hậu…
Vừa nghĩ như thế, bọn thị vệ nhất thời già mấy tuổi.
Tô Tiểu Tiểu cũng bao lâu , nàng chỉ chính một đoạn đường dài thật dài…
Mới tới thiên lao .
Một nơi thập phần âm u.
Thị vệ cho Tô Tiểu Tiểu một cái phòng giam coi như sạch sẽ, là một một .
Tại các phòng giam xung quanh thật nhiều gào thảm thiết, thậm chí còn cao giọng ca xướng, điên điên khùng khùng… Thấy Tô Tiểu Tiểu kinh hãi.
Nàng trong phòng giam.
Sau đó tìm một chỗ rơm rạ sạch sẽ lên.
Thị vệ cái gì cũng , chính là liếc Tô Tiểu Tiểu một cái, rời .
Chờ cửa thiên lao đóng , bên trong càng tối sầm.
Ở giữa một cái bàn, bàn gỗ đốt một ngọn nến.
Trong cả phòng giam hắc ám, ánh sáng duy nhất chính là ngọn nến nhỏ bé .
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày.
Chậc chậc.
Trong thiên lao cảnh thật đúng là kém…
Bỗng nhiên, một trận tiếng chít chít truyền đến, nhờ chút ánh sáng le lói của ngọn nến mà Tô Tiểu Tiểu thấy rõ ràng.
Dĩ nhiên là một con chuột thực to lớn.
Tô Tiểu Tiểu rùng một cái, sợ hãi trong lòng dần dần tăng lên.
Nàng xoa xoa hai cánh tay lạnh run.
Có chút hối hận chính vì cái gì mà mặc nhiều xiêm y một chút hãy …
Hiện tại xem …
Đến lúc đó nàng còn khỏi thiên lao, nơi cho c.h.ế.t cóng.
Tô Tiểu Tiểu hấp hấp cái mũi.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến Thượng Quan Thanh.