Dọc đường , xe ngựa chạy như bay.
Xe ngựa của Thượng Quan Thanh thập phần khiêm tốn, từ khi rời khỏi hoàng cung, càng thêm khiêm tốn.
Xe ngựa thập phần mộc mạc.
Nếu Tô Tiểu Tiểu Thượng Quan Thanh từ , chiếc xe ngựa qua bên nàng nhất định sẽ cho rằng chủ nhân chiếc xe ngựa là một bần cùng khốn khổ.
từ khi Tô Tiểu Tiểu quen Thượng Quan Thanh, liền sâu sắc hiểu cách đối nhân xử thế của .
Đều rời hai chữ.
Khiêm tốn.
Vì thế, Tô Tiểu Tiểu cũng phối hợp.
Hai ở trong xe ngựa phối hợp khanh khanh , phối hợp lau s.ú.n.g hỏa, phối hợp thiếu chút nữa dục hỏa phần .
Xa phu chỉ chủ tử nhà phân phó.
Một chữ.
Mau.
Hai chữ.
Nhanh.
Vì thế, vốn dĩ xe cần mất nửa canh giờ, dùng đến một nửa thời gian tới.
Xuyên qua một mảng rừng hoa đào thực lớn, xe ngựa rốt cuộc dừng một tòa phủ u tĩnh mà ấm áp.
Xe dừng, xa phu vốn đang một tiếng, “Vương gia, tới nơi.”
Lời của còn kịp xong thấy một đạo gió mát đánh tới, liền theo đó là một đạo ảnh màu sáng xẹt qua mặt.
Xa phu còn đang trợn mắt há mồm, Thượng Quan Thanh ôm Tô Tiểu Tiểu nhảy vọt qua tường phủ của .
Vèo một cái…
Bóng tiêu thất.
Chậc chậc nha, Vương gia của bọn họ thật sự là một con khỉ cấp bách.
Mà giờ khắc , Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh tới trong phòng.
Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, vùi đầu cổ Thượng Quan Thanh.
“Thanh, bái đường thành ?”
Nàng khúc khích, l.i.ế.m liếm cần cổ Thượng Quan Thanh.
“Bộ dạng , còn thể bái đường ?”
Thượng Quan Thanh mím môi, “Tiểu Tiểu, cần khơi hỏa.”
Tô Tiểu Tiểu thích nhất là thấy bộ dạng của Thượng Quan Thanh, rõ ràng trong mắt là bừng bừng dục hỏa, nhưng thể liều mạng áp chế.
Bộ dạng như đáng yêu.
Nàng thích nhất.
“Thanh, đề nghị . Chúng tiên thể động phòng đó bái đường nha.”
Thượng Quan thanh vẻ mặt kiên định.
“Không . Bái đường xong tiếp tục động phòng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-nang-ve-phu/chuong-226.html.]
Tô Tiểu Tiểu vẫn tiếp tục bám lấy cổ Thượng Quan Thanh, ngửi hương vị độc nhất vô nhị của .
Nếu Thanh kiên trì như thế, nàng cũng biện pháp.
Dù hiện giờ con vịt cũng hẳn là thể bay .
Trễ chút ăn cùng hiện tại ăn cũng khác nhiều lắm.
Chẳng qua Tô Tiểu Tiểu từ đến nay ngoan ngoãn lời như , Thanh nàng đừng nhúc nhích, nàng đừng khơi lửa nữa, nàng liền càng khơi lửa…
Nàng liên tục trêu đùa bộ vị mẫn cảm của Thượng Quan Thanh.
Ở chung cùng Thanh lâu như , nàng tự nhiên là đến.
Chỗ Thanh mẫn cảm nhất là yết hầu cùng vành tai.
Nàng chìa đầu lưỡi phấn nộn, ở yết hầu Thanh lướt một vòng.
Thanh nháy mắt liền run rẩy, ánh mắt càng trở nên thâm thúy.
Hắn rõ Tô Tiểu Tiểu đang những gì, nhưng thể nào ngăn cản…
Kỳ thật trong lòng thậm chí chút khát vọng…
Vì thế, Thượng Quan Thanh nhượng bộ.
Hắn với Tô Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, chờ khi chúng về tới Bình Châu sẽ tổ chức một lễ thành chỉnh.”
Tô Tiểu Tiểu vi diệu, ngừng cái miệng nghịch ngợm.
“Có ý tứ gì?”
“Chính là chúng hiện tại bái lạy trời đất, uống một chén rượu giao bôi.”
Thượng Quan Thanh đem Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng mà đặt ở giường.
Tô Tiểu Tiểu , lập tức hai mắt tỏa sáng.
“Hảo nha.”
Dứt lời, nàng liền nhảy xuống giường, kéo tay Thượng Quan Thanh, cùng mà cúi lạy trời đất.
“Nhất bái thiên địa, nguyện cho tình yêu của chúng thể trường trường cửu cửu như thiên địa.” Tô Tiểu Tiểu thấp giọng thì thầm.
Thượng Quan Thanh trong mắt chút cảm động.
Hắn kéo tay Tô Tiểu Tiểu, hướng lên trời mà lậy.
“Cha nương của đều qua đời, cha nương nàng ở tương lai xa xôi, chúng lấy trời đất cao đường.”
Tô Tiểu Tiểu ứng thanh.
“Ân, hảo.”
Thượng Quan Thanh lúc thấp giọng thì thầm: “Nhị bái cao đường, nguyện cho chúng thể cha chúc phúc, mong chúng thể vĩnh kết đồng tâm.”
Tô Tiểu Tiểu nắm c.h.ặ.t t.a.y Thượng Quan Thanh.
Hai , trong mắt đều là tràn đầy tiếu ý cùng tình ý.
Phu thê giao bái.
Một lậy xong, Thượng Quan Thanh cùng Tô Tiểu Tiểu chia mỗi một chén rượu bàn.
Hai .
Sau đó, cùng giao bôi mà uống.
Một giọt cũng sót .