Mà Tô Tiểu Tiểu cảm thấy ngạc nhiên chính là, liền ngay cả xa phu cũng như .
“A a a, là Vương phi nha, đem mấy thứ đồ đưa đến vương phủ ? Giao cho , nhất định đem đồ an đưa đến. Gì cơ? Bạc? Ai nha, Vương phi đừng khách khí. Ta thể thu bạc của Vương phi chứ?”
Vì thế …
Tô Tiểu Tiểu liền trợn mắt há mồm ( _ thường chỉ sự kinh ngạc đến đờ đẫn, c.h.ế.t lặng _ ) mà xa phu ( _ đánh xe _ ) chở cỗ xe ngựa đầy ngập các đồ vật .
Phỉ Nhi : “Vương phi, xem, ở Bình Thành chúng thực thích ngươi nha.”
Tô Tiểu Tiểu , nàng cũng tiếp nhận nổi nha.
Nàng hiện tại, rốt cục hiểu Thượng Quan Mặc vì thể kiêng kị Huyền Thanh vương như thế.
Bởi vì Huyền Thanh vương, phu quân của nàng, Thanh, thật sự lòng dân.
Dân chúng trong Bình thành sở dĩ đối với nàng, tất nhiên bởi vì nàng là Vương phi, sợ nàng, cho nên mới thể tặng đồ vật như đến lấy lòng nàng.
Người bọn họ xem coi chính là ở phía nàng Thanh.
Vương gia của bọn họ.
Chủ nhân trong Bình thành .
Bởi vì Thanh là đáng giá để bọn họ kính trọng cùng yêu quý, cho nên nàng mới thể đồng thời nhận kính trọng cùng yêu quý cùng .
Tưởng tượng như , trong lòng Tô Tiểu Tiểu, liền càng thêm thích Thanh.
Nàng cảm thấy chính khai quật thêm nhiều hơn một tầng mặt khác của Thanh nữa.
Từ khi cùng Thanh thành , tựa hồ vẫn luôn phát hiện mặt mới của .
Tỷ như, ngẫu nhiên trẻ con, ngẫu nhiên bá đạo, còn nhu tình mật ý tựa hồ vĩnh viễn sẽ suy kiệt , cùng ôn hòa so với ánh trăng còn mềm mại hơn trăm triệu .
Bây giờ còn kính trọng cùng yêu quý nhận của dân chúng.
Thật đáng khen ngợi nha, nàng thật sự là gả cho lão công nha.
Thanh sai.
Nàng thể vẫn mãi quấn quýt mà vây hãm trong quá khứ.
Nàng hẳn là dũng cảm tiến tới! ! ! !
Ở trong tương lai mở một con đường thênh thang, quang minh mà .
Tô Tiểu Tiểu ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, dùng âm thanh tràn ngập hy vọng : “Đi, Phỉ Nhi, chúng tiếp tục dạo phố .”
Phỉ Nhi mỉm đáp lời: “Phải nha, Vương phi.”
Lúc , Tô Tiểu Tiểu cùng Phỉ Nhi tiếp tục dạo chơi bên đông dạo chơi bên tây. . . . . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-nang-ve-phu/chuong-264.html.]
Chẳng qua dạo , vẫn mua cái gì, ngược là thu ít đồ vật.
Tô Tiểu Tiểu rơi đường cùng, đành kêu Phỉ Nhi tiên đem đồ vật ôm trở về.
Ban đầu Phỉ Nhi vẫn còn chút lo lắng a.
Dù thì để Vương phi một ở đường cái, hình như là lắm.
mà thấy những xung quanh đều nhiệt tình đến thế, đối đãi với Vương phi cũng đến thế, nàng còn gì lo lắng nữa a.
Vì thế, một Phỉ Nhi ôm một đống đồ lớn về .
Phỉ Nhi , một Tô Tiểu Tiểu tiếp tục dạo phố.
Lúc nàng rõ, nàng bao giờ đường lớn nữa, để tránh tặng đồ cho nàng.
Cho nên, nàng chuyên môn chỉ chọn mấy ngã tư đường hẻo lánh mà cất bước.
Làm , một cái, bước đến một nơi chút quái lạ.
Nơi thật sự kỳ lạ nha.
Ngô, mà .
Hẳn dùng từ quỷ dị mới đủ sức hình dung .
Tô Tiểu Tiểu nàng cũng bản mà đến nơi a.
Nàng chỉ nhớ là chính cứ men theo một bên đường cái mà , tiếp tiếp cứ thế liền vô ý thức mà quẹo nơi nha.
Sau đó phản ứng thì mới ngẩng đầu lên, liền thấy mặt tiền của một cửa hàng thực cổ quái luôn.
Tô Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng.
Nàng hít sâu một , bước .
Người bình thường đối với thứ gì cổ quái luôn đến cả mười vạn phần tò mò hứng thú, đúng nào?
Mà bình thường sẽ miệt mài theo đuổi cái thứ cổ quái gì đó, bản cũng là tính tò mò thật lớn thật lớn nha.
Mà Tô Tiểu Tiểu thực rõ ràng chính là như .
Đối với cái gì cổ quái, nguy hiểm, nàng đều thích tìm tòi nghiên cứu.
Vì thế. . . . . .
Tô Tiểu Tiểu thực dũng cảm mà bước trong cửa hàng cổ quái .
Bên trong cửa hàng thực im ắng thực im ắng a, chỉ một nữ tử mặc xiêm y màu lam ghé cái quầy bằng gỗ đàn hương màu sẫm.
Nàng tựa như đang xem mấy thứ đồ.
Hơn nữa còn thực sự xem đến thập phần chuyên chú mà ngay cả trong điếm, nàng cũng từng phát hiện .