“ sợ mấy thằng đại ngốc!”
 
Lý Tồn Sinh  .
 
 trừng mắt   , chỉ chỉ  đầu : “Không ngờ đúng , chị đây  bệnh!”
 
Hắn   tự giác cụp đuôi chạy mất.
 
Nghe Lý Chiêu Đệ , lúc cô bé mới sinh  suýt nữa  chết.
 
Bà nội thấy cô bé là con gái, liền vứt thẳng xuống mương nước đầu làng.
 
Trước giải phóng, cái mương đó chôn  ít hài cốt nữ nhi, nên còn  gọi là “hố trẻ sơ sinh”.
 
Khi đó, một cán bộ trong làng phát hiện  cô bé, liền đưa về, còn mắng cha  cô bé một trận,  hành vi  là phạm tội, sẽ   tù.
 
Nhờ  mà cô bé mới sống sót.
 
“Từ Thiên,  con trai thật hạnh phúc. Được ăn cơm trắng bánh bao, còn  mặc quần áo sạch sẽ  vặn, giày thể thao thoải mái…”
 
“Yên tâm  Lý Chiêu Đệ,   thể để  mãi mãi hạnh phúc như !”  xoa xoa tay, nghĩ cách xử lý gia đình .
 
Cô bé  im lặng  lâu, mới khẽ : “Từ Thiên,   tất cả các cô gái đều  hạnh phúc.”
 
Cô bé thật sự …   mất thôi.
 
Người của Cục Giáo dục đến nhà ,  cứng  mềm, khuyên nhủ cha   bằng lời lẽ chân thành.
 
Cuối cùng họ cũng chịu nhượng bộ: “Đi học thì , nhưng các vị xem điều kiện gia đình chúng  thế ,   đóng nổi tiền sách vở  nọ, chính phủ các vị miễn cho chúng  !”
 
Thật là vô liêm sỉ!
 
“Dù khổ cực đến mấy cũng  thể trách xã hội! Học phí của ,  sẽ tự  nghĩ cách giải quyết!”   đầy chính nghĩa.
 
Cách nào ư?
 
  nhặt rác.
 
Sáng sớm cuối tuần, trời  hửng sáng   bò dậy.
 
Xách túi lưới, đạp xe ba gác, lật thùng rác, nhặt chai rỗng , giẫm bẹp chai, đặt lên xe ba gác.
 
Lấy những chai  khác uống dở, đổ nước , bẹp chai, ném chai  túi lưới, buộc chặt miệng túi.
 
Buộc thùng giấy, ném lên xe, đạp xe đến trạm thu mua phế liệu, lau mồ hôi, đếm tiền, về nhà.
 
Trên đường về nhà,  lau mồ hôi, đếm  tiền trong tay, cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ  n.g.ự.c càng thêm rực rỡ.
 
Về đến làng,  ít  chỉ trỏ .
 
Đặc biệt là một  gã đàn ông, mặt mày dâm đãng.
 
Thằng em  cũng ở đó, thấy  liền cố tình lớn tiếng hô: “Lý Chiêu Đệ, tối qua mày  ? Một đêm  về nhà? Trong tay cầm tiền đúng ? Chẳng lẽ… ồ ồ ồ!”
 
“Cái loại như mày mà cũng  học  ,  thấy mất mặt ? Mau tìm thằng nào chịu đổ vỏ mà gả !”
 
Khiến những  xung quanh phá   rộ.
 
“Bảo  nó   tự kiếm tiền, hóa  là   cái nghề đó!”
 
“Lý Chiêu Đệ, mày một đêm bao nhiêu tiền?”
 
“Hay là mày theo  ,  bao hết học phí cho mày!”
 
“Nhìn cái bộ đồ nó mặc kìa, quần ngắn như , rốt cuộc là  quyến rũ ai đây?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-tre-hu-va-man-bao-thu-cua-chieu-de/chuong-5.html.]
…
 
Thật là hết  nổi, quần  ngắn là vì cái bọn cha  đoản mệnh   mua quần áo cho !
 
 đút tiền  túi quần, đặt túi lưới xuống.
 
Chạy đến bên cạnh gã đàn ông , dùng những nắm đ.ấ.m nhỏ điên cuồng đ.ấ.m  n.g.ự.c  :
 
“Anh trai,  trai ,  đừng  cái gì của  cũng ngắn nên  cái gì cũng thấy ngắn   ạ?”
 
Ngay lập tức   sang chỗ thằng em trai, vung tay đ.ấ.m túi bụi  cái đầu chó của nó: “Đã bảo mày  là đừng  chọc tao! Tao  tiêm vắc xin dại , tao  sợ mày !”
 
Nó đánh   , liền gọi bè lũ bạn  của nó tới solo với .
 
Một lũ bọn chúng, solo một  .
 
Đám bạn của nó mặc quần ống bó, giày lười, chống nạnh vênh váo múa mông, chỉ  đầu  khiêu khích: “Ây da da, giỏi giang thật nha! Lại đây  đây, đánh  đây !”
 
Thật , mấy cái thằng thanh niên ‘tinh thần’ như  khiến   khỏi động tâm.
 
Động sát tâm .
 
 co đầu rụt vai, từ túi quần rút  con d.a.o phay, cúi đầu  u ám, l.i.ế.m liếm môi: “Tìm thấy mấy đứa , mấy đứa nhỏ ngon lành. Mấy đứa  ngon thật đấy!
 
“Tiêu diệt! Tiêu diệt! Tiêu diệt! Toàn bộ tiêu diệt!”
 
 cầm d.a.o phay c.h.é.m dây điện, lửa tóe điện giật lóe sáng.
 
Chém đến nỗi tóc vàng của bọn chúng đều biến thành hoa cúc vàng hết.
 
Đến nước  , bọn chúng   bẹp  đất mà vẫn còn cứng miệng: “Thời huy hoàng ai cũng , đừng nghĩ một chốc là vĩnh cửu.”
 
“Chỉ cần “tinh thần” còn,   cũng là đẳng cấp. Đi vớ    giày,  cháu    ông.”
 
…
 
Thật sự  quét hết bọn chúng  túi lưới của .
 
Tiếc là chỗ thu mua phế liệu  rác vô dụng thì  thu.
 
Mẹ     đánh em trai, liền chạy  khỏi cổng sân chửi bới .
 
Haizz, những lời bà  , chỉ  thể  là càng bẩn thỉu càng bẩn thỉu.
 
Cứ như thể  từ nhỏ  là gái điếm,    ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông.
 
Nhìn bà  như một mụ điên chạy về phía ,  chợt nghĩ: May mà là , nếu là Lý Chiêu Đệ thật sự, cô bé sẽ c.h.ế.t trong cái nhà .
 
Thật   là một  cực kỳ đơn giản.
 
Châm ngôn cuộc đời của  chỉ  bốn chữ – vô sở điếu vị.
 
Trăm vị nhân sinh, đời nào vô sở điếu vị.
 
Mặc kệ ai lao tới, cứ  tới  là .
 
 dồn hết sức húc đầu  bụng , từ túi quần rút  giấy lau m.ô.n.g chùi miệng cho bà , giấy chùi miệng lau m.ô.n.g cho bà : “Cái miệng của bà muối mấy năm  mà đậm đà  hả, hôi thế  thì bón phân cho ruộng đồng   đấy!”
 
Bà  cào cấu tóc , miệng cũng  ngừng nghỉ: “Mày cái đồ đĩ thô tục bẩn thỉu! Con dâm đãng vô liêm sỉ! Tuổi nhỏ   quỷ kế, mày cái thứ tạp chủng đê tiện…”
 
 hình như hiểu  , bọn họ đang cố tình rêu rao tin đồn nhám nhúa về .
 
Khiến   thể ngẩng đầu lên trong làng, cũng   mặt mũi mà  học.
 
Thông qua cách  để đánh đập , cuối cùng  sẽ  thuận theo sự sắp đặt của bọn họ, tùy tiện tìm một  đàn ông mà gả .
 
 tức c.h.ế.t  !