ĐỨA TRẺ THẤP KÉM - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-16 04:22:17
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 2

 

Ông chủ thở dài:

 

dẫn con ngoài . Cậu chuyện với cho xong báo .”

 

Nói , ông định rời .

 

tức đến run , vươn tay túm chặt cánh tay ông , giọng nghẹn :

 

“Tại mấy ông chủ, việc gì cũng đẩy cho cấp ? Đây chuyện công việc, chẳng lẽ ông miệng ?”

 

Quản lý nổi khùng:

 

“Thời gian của ông chủ đáng giá lắm! Anh một ngày kiếm bao nhiêu? Ông một phút kiếm bao nhiêu? Anh xứng đáng để ông chuyện ?”

 

Ông chủ liếc một cái, ánh mắt lạnh như băng:

 

“Buông tay.”

 

nghiến răng:

 

“Nếu buông thì ? Để con ông xin con gái !”

 

Ngay khi đó, chủ nhỏ miệng, giọng trong trẻo mà độc địa:

 

“Con thì cần xin chó!”

 

c.h.ế.t lặng.

 

“Mày gì?”

 

Thằng bé vẫn hiên ngang, chút sợ hãi:

 

“Mẹ , mấy đều là ch.ó của ba nuôi. Mấy là ch.ó của ba , thì cũng là ch.ó con của , mà con thì cần xin chó!”

 

Nặc Nặc giận run, đôi mắt đỏ hoe:

 

ch.ó con của !”

 

Cậu chủ nhỏ hừ lạnh, chỉ tay mặt con bé:

 

“Ba mày ăn lương của ba tao, tức là ăn xương do ba tao quăng cho. Mẹ tao , mấy đều là lũ ch.ó thuê!”

 

Quản lý cuống cuồng xổm xuống, bịt miệng bé, thì thào:

 

“Cậu chủ nhỏ, ngoài đấy… khẽ thôi, đừng để thấy.”

 

chủ nhỏ chịu để bịt miệng.

 

“Bốp!” - một cái tát giáng thẳng lên mặt quản lý.

 

“Ông cũng là chó!”

 

Quản lý mặt đỏ gay, vẫn nịnh hèn hạ:

 

“Ha ha… ông chủ, con trai đúng là khí chất lãnh đạo từ nhỏ đấy ạ.”

 

thực sự hiểu nổi, chỉ để kiếm tiền mà thể hèn đến thế ?

 

Ông chủ vươn tay vuốt tóc con trai, lạnh lùng :

 

khuyên nên xin . Vợ chuyện kiểu lý lẽ như .”

 

bật , một tiếng nghèn nghẹn trong cổ họng.

 

Hóa khi con tức giận đến cực điểm, thật sự thể bật như .

 

Người đàn ông mặt cái kẻ coi là “ lý lẽ” nghĩ bản đang công bằng, đang xử sự đúng mực ư?

 

Quản lý cũng hấp tấp chen lời, giọng hối hả như sợ chậm một giây sẽ gặp họa:

 

“Nhanh cho con bé xin , đưa nó bệnh viện, công ty sẽ trả tiền thuốc. Bà chủ cưng chủ nhỏ lắm, đừng tự chuốc rắc rối thêm nữa.”

 

Nói , còn đẩy mạnh Nặc Nặc một cái:

 

“Nhanh xin ! Nếu , ba mày sẽ đuổi việc đấy!”

 

Nặc Nặc đến mấy chữ đuổi việc, đôi mắt con bé lập tức đỏ hoe.

 

Con bé cúi đầu, nức nở nhỏ:

 

“Đừng đuổi việc ba cháu… đều là của cháu hết…”

 

giật mạnh con bé về phía , giọng lạnh lẽo:

 

“Không xin ! Nhớ kỹ lời ba nhà nghèo, nhưng tự trọng! Nếu họ chịu lý, thì ba sẽ gọi cảnh sát.”

 

rút điện thoại định bấm báo cảnh sát

 

Quản lý thấy thế liền hoảng, lao tới định giật lấy điện thoại.

 

đương nhiên để cướp , nhưng đúng lúc một tiếng thét vang lên từ ngoài cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-tre-thap-kem/chuong-2.html.]

 

Bà chủ xông phòng họp, mặt hằm hằm, gào lên như điên:

 

“Đứa nào dám đ.á.n.h con ?!”

 

Cậu chủ nhỏ, nãy vẫn còn bình thường thấy xuất hiện liền lập tức che mặt, nức nở kêu to:

 

“Là nó! Chính nó đ.á.n.h con…”

 

Bà chủ giận điên lên.

 

Không buồn phân biệt trắng đen, lao thẳng đến chỗ Nặc Nặc.

 

túm lấy tóc con bé, vung tay tát mạnh một cái!

 

Một tiếng “chát” vang lên đến rợn .

 

Mặt Nặc Nặc vốn rách vì đâm, giờ m.á.u tuôn đầm đìa.

 

Con bé đau quá thét lên, vùng vẫy thoát .

 

bà chủ càng đ.á.n.h càng hăng, tát c.h.ử.i độc địa:

 

“Mày dám đ.á.n.h con tao! Tao đ.á.n.h c.h.ế.t con tiện nhân !”

 

điên cuồng lao lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà kéo , gào lên:

 

gọi cảnh sát !”

 

ngay lập tức, ông chủ và quản lý cũng xông .

 

Quản lý giữ chặt lấy từ phía , còn ông chủ giật lấy điện thoại, đập mạnh xuống sàn, quát:

 

“Gọi cái con mày !”

 

Hai đàn ông trưởng thành đè xuống, khiến thể nhúc nhích.

 

Bà chủ thấy khống chế, càng điên cuồng hơn, vẫn túm tóc Nặc Nặc mà lôi lôi .

 

Con bé mới mấy tuổi đầu, hình nhỏ xíu kéo nghiêng cả , từng nắm tóc rụng , vương tay bà .

 

Nặc Nặc thét:

 

“Ba ơi, con đau… ba ơi…”

 

tiếng con bé kêu cứu mà tim như vỡ từng mảnh.

 

Bà chủ kéo mạnh Nặc Nặc đến mặt con trai, gằn giọng hỏi:

 

“Con trai, nó đ.á.n.h con ở ?”

 

Cậu chủ nhỏ chỉ , tủi :

 

“Nó tát con ở đây!”

 

gào lên:

 

“Sao mày con bé tát mày hả?!”

 

Bà chủ hét trả:

 

“Đừng quát trẻ con! sẽ hỏi rõ!”

 

túm tóc Nặc Nặc, cúi xuống, giọng trở nên dịu dàng giả tạo:

 

“Con trai , tại con nhỏ đ.á.n.h con?”

 

Cậu chủ nhỏ :

 

“Tụi con thi ghép hình, nó tự , tự nhiên đ.á.n.h con, con mới đ.â.m .”

 

sững .

 

Thằng bé mở miệng là dối, chẳng nửa lời thật!

 

Bà chủ khẩy:

 

“Con đúng lắm! Ai đ.á.n.h con thì cứ đ.á.n.h trả thật mạnh! Nào, con đ.â.m nó !”

 

giật lấy thước tam giác trong tay con trai, nắm lấy tay nó đ.â.m thẳng mặt và cánh tay của Nặc Nặc!

 

Nặc Nặc đau đớn thét lên, mặt và tay đ.â.m liên tiếp, m.á.u rịn thành từng chấm đỏ.

 

Bà chủ vẫn bên cổ vũ:

 

“Con trai, đừng sợ! Con là con nhà tiền, ba con trả hết!”

 

Được khích lệ, chủ nhỏ càng hăng, đ.â.m hét:

 

“Cho mày tay tao! Tao cho mày ức h.i.ế.p tao !”

 

Rõ ràng là nó đang bắt nạt Nặc Nặc, mà giờ diễn như thể hại.

 

 

Loading...