Chương 5
Cuối cùng phẩy tay:
"Tao đ.á.n.h là mày. Đi , tao cũng kéo mày ."
nghiêng lối cho quản lý.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rút ngoài.
khi lưng, một tay tóm lấy gáy , đập đầu bảng nút thang máy!
Quản lý ngờ phản kích, đau đến quỳ xuống, cố đưa tay ôm mặt, nhưng túm c.h.ặ.t đ.ầ.u , liên tục đập nút bấm.
Bởi vì động tay thì tới cùng, vì chỉ cần mềm lòng, chính là cơ hội để bọn chúng trả thù gia đình .
Đối phó lũ cặn , phép nương tay!
Trên nút bấm dần xuất hiện vệt m.á.u của quản lý, nhưng dừng. nhớ đập bao nhiêu , cho tới khi cái bảng nút đập nát vụn, mặt quản lý đầy máu, thở dốc, cuối cùng van lạy:
"Đừng đ.á.n.h nữa, van ... đừng đ.á.n.h nữa..."
bứt tóc , lạnh lùng :
"Mày mày can ngăn, nhưng mày can giỏi thật đấy lúc con tao đánh, mày kéo tao , bây giờ con tụi nó gặp nạn, mày cũng can tao . Thật sự tài quá mà!"
Quản lý tha thiết van xin:
"Anh em , bỏ qua cho , tụi cũng là dân thuê, sống cũng dễ."
lắc đầu:
"Không, mày khác tao. Tao là thuê, nhưng mày vì chút lợi nhỏ mà sẵn sàng ch.ó cho tụi nó"
Rồi tóm lấy đầu , tiếp tục đập mạnh bảng nút thang vài cái nữa, cuối cùng hẳn ngất lịm.
Tình trạng trong thang máy giờ như một mớ hỗn độn. Quản lý bất tỉnh, ông chủ đ.á.n.h đến đau đớn chịu nổi, còn bà chủ đau đớn chật vật bò tới bên con trai. Bà thấy cảnh tượng kinh hoàng liền gào lên:
"Đồ khốn! Tao nhất định sẽ tìm xử c.h.ế.t mày!"
gật đầu:
"Tao tin , cho nên giờ tao sẽ xử cả nhà mày. Mày g.i.ế.c tao thì còn tiền mà bồi thường, còn tao thì chỉ còn cách một mạng đổi ba mạng thôi."
khụp xuống, nhặt lấy thước tam giác.
Bà chủ sợ hãi , vội hỏi:
"Mày định gì?"
nắm chặt tóc bà, lạnh lùng :
"Ban đầu chính con mày cầm cái đ.â.m mặt con tao đúng ? Mày vốn chẳng quan tâm sự thật đúng ? Trong mắt tụi myà bọn tao quyền đòi công bằng, đúng ?"
Bà mũi thước tam giác nhọn hoắc, nuốt nước bọt, hoảng hốt :
"Anh bỏ d.a.o xuống , chúng thể chuyện nghiêm túc. Lúc là , thể bồi thường, sẽ đền cho nhà ."
, hỏi:
"Vậy mày gì?"
Bà :
"Trước hết đưa con trai và chồng bệnh viện, chuyện con gái của sai , nếu bồi thường, sẽ bồi thường cho nhà ."
lắc đầu, nhẹ nhàng :
"Mày hề sai, mày chỉ gạt tao cho qua chuyện. Ngay khi bước khỏi cửa , mày sẽ điện thoại gọi tới hại c.h.ế.t nhà tao"
Bà vội vàng van nài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-tre-thap-kem/chuong-5.html.]
" thật sự , xin buông tha chúng !"
:
"Trong mắt mày, bọn tao thậm chí còn chẳng xem là bình đẳng, bà thể thật lòng xin ? Mày chỉ sợ cái hình phạt sắp tới, mày lúc nào cũng ỷ thế hà h.i.ế.p ức , nghĩ rằng ai cũng chịu phục mày”
“Hôm nay để tao cho mà rõ: thứ công bằng nhất mà nghèo đổi chỉ một… đó là mạng sống!"
siết chặt thước tam giác, đ.â.m thẳng mặt bà chủ!
Bà chủ la hét t.h.ả.m thiết trong thang máy, đá chân loạn xạ, hai tay ôm mặt cố che, nhưng màng sẽ đ.â.m trúng ở , chỉ cầm thước tam giác mà đ.â.m ngừng.
Chẳng bao lâu, mặt và cánh tay bà chủ loang đầy máu. lạnh lùng :
"Chính mày dạy con mày đ.â.m con tao như . Nói cho mày , tao tiền để đền bù, nhưng tao vẫn dám . Bây giờ mày vẫn còn tin đống tiền là quyền lực của ?"
túm tóc bà chủ, giống hệt cách bà túm tóc Nặc Nặc, kéo bà lôi về phía trong công ty.
Bà chủ bấu chặt cánh tay , đá loạn, vùng vẫy, kiên nhẫn nữa liền kéo mạnh một cái, cả búi tóc bật rơi theo tay , một mảng da đầu của bà lộ trơ trọi.
Chỉ trong tích tắc, bà chủ la hét điên cuồng nhân viên bên trong đều c.h.ế.t lặng, mắt trợn tròn thể tin nổi.
:
"Giúp chút việc … đừng để con gái thấy."
Một đồng nghiệp sợ hãi với :
"Con gái ở đó. Chúng thấy nó thương , đưa nó bệnh viện."
Nặc Nặc đưa viện, liền hỏi ngẩn ngơ:
"Vậy lúc nãy thấy nó ở cửa thang?"
Đồng nghiệp trả lời:
"Chúng lo sợ bà chủ ở đó, sợ con bé bà đ.á.n.h tiếp, nên theo lối thoát hiểm."
thở phào, cảm ơn một câu cảm kích.
Rồi kéo bà chủ lết về phòng họp, đặt bà xuống ngay chỗ đống mảnh vỡ ban nãy.
Vừa thấy đống mảnh kính, bà chủ hiểu ngay định gì, run rẩy vẫy tay van xin:
"Đừng… đừng mà!"
lạnh lùng hỏi:
"Trước đó mày hỏi con gái tao ?"
túm tóc bà chủ, ép mặt bà xuống đất chà xát mạnh!
Cả phòng họp vang lên tiếng la hét thê t.h.ả.m của bà chủ.
Trên nền nhà bắt đầu loang những vệt máu, khuôn mặt bà phá hoại, nhưng thật, dù mặt bà hỏng, vẫn thấy khuôn mặt còn hơn cái nội tâm thú tính của bà .
Người trái tim đen tối, như một con vật độc ác.
Bà chủ úp sàn gào, còn cạnh, nhẹ nhàng :
"Khóc cho , hôm nay tụi mày đều c.h.ế.t; định g.i.ế.c nhà tao, thì tao cũng sẽ g.i.ế.c cả nhà tụi mày."
Bà chủ van:
"Không g.i.ế.c , chỉ dọa thôi, thật sự dám g.i.ế.c !"
lắc đầu:
"Tao tin.”