Hoa Dương lạnh lùng  thầm trong lòng. Tên  từ nhỏ  là tai họa, lớn lên  càng  tố chất  chuyện sai trái. Cô thật sự  hiểu tại  trong mấy truyện thanh xuân học đường, ai cũng mê mẩn “trai hư học đường”?
 
Cô    bằng đôi mắt ngấn lệ, khuôn mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng: “Ngày  qua ngày khác, năm  nối năm … Bao giờ mới là hồi kết?  mệt lắm .”
 
Câu  đó khiến   sững sờ,  ai hiểu cô đang  gì. Gì ? Phát điên  ?
 
Một giáo viên giám thị cau mày, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Nếu các em  cãi  thì  ngoài, đừng  ảnh hưởng đến các bạn khác đang thi.”
 
Hoa Dương  tranh luận, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, cho em hai phút, em thu dọn đồ  sẽ .”
 
Cô lấy giấy nháp , bắt đầu ,  nghiêm túc,    lặng lẽ rơi nước mắt. Nhìn mà thấy thương ghê gớm.
 
Diễn quá đỉnh. Cứ để cái tên  xem thử cô lợi hại thế nào, xem   còn dám bịa chuyện hại  !
 
Thầy giáo  bên cạnh thấy cô  lóc tội nghiệp như , cũng mềm lòng.  sự thật là  bắt tại trận, nội quy nhà trường  cho phép nương tay.
 
Chính vì sự đáng thương , nên thầy  ép cô rời  ngay mà chờ thêm một chút.
 
Hoa Dương  đặt bút xuống, giáo viên bước tới thu bài. Ánh mắt vô tình lướt qua tờ giấy cô   xong, liếc một cái.
 
Di thư??
 
Thầy giáo như  sét đánh ngang tai, cả  cứng đờ.
 
Hoa Dương thì như  nhận  điều gì, nhẹ nhàng lau nước mắt, thong thả xếp sách vở. Tờ “di thư” cũng   cất  cặp. Cô cúi đầu thật sâu  hai giám thị:
 
“Xin  thầy cô, em  khiến nhà trường mất mặt.  em thực sự trong sạch. Thời gian sẽ chứng minh điều đó.”
 
Cô từ tốn bước về phía cửa, từng bước, từng bước, như thể cả thế giới đang đè lên vai. Bóng lưng gầy gò trông thật yếu ớt, như sắp ngã gục bất cứ lúc nào.
 
1, 2, 3, 4, 5… Hoa Dương  đếm đến 5 trong đầu thì   kéo mạnh balo . Cô  đầu, thấy gương mặt đầy lo lắng của thầy giám thị.
 
“Hoa Dương, em  em  oan, thật  ?”
 
Cô như mất hết tinh thần, ánh mắt vô hồn, mặt mũi trắng bệch đến đáng sợ:
 
“Mọi  đều  tin em… Em thật sự  mệt…”
 
Thầy giáo cũng trắng mặt theo, giọng run run:
 
“Em  xuống nghỉ một chút, đừng   hết nhé. Thầy Trương, phiền thầy trông chừng em  một lát.”
 
Để  một câu như , thầy giáo chạy như bay  ngoài, tay vẫn cầm theo balo của Hoa Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-vao-am-thuc-lam-mua-lam-gio-thap-nien-80/chuong-2.html.]
 
Giang Vinh cũng  đuổi khỏi phòng thi nhưng    chịu , còn chống tay  lan can  toe toét, ánh mắt láo liên,  là  trong bụng đầy mưu mô.
 
Hoa Dương liếc  một cái lạnh băng: Nhóc con, cứ chờ đó mà xui xẻo . Không khiến mày khốn đốn, tao  mang họ Hoa.
 
Khi hiệu trưởng, hiệu phó, tổ trưởng khối và hàng loạt lãnh đạo nhà trường vội vã chạy đến liền thấy Hoa Dương đang  thẫn thờ ở cửa lớp, dáng vẻ như mất hồn, trông thật tội nghiệp khiến tim ai nấy đều thắt .
 
Vừa nãy họ đều   “di thư” gửi cho gia đình. Từng chữ như rỉ máu, nội dung khiến   rùng .
 
Bị bắt nạt học đường suốt nhiều năm,  học hành tử tế cũng  yên. Mỗi   điểm    đánh. Đến giờ còn  vu oan là gian lận, khiến cô bé  tìm đến cái chết. Quá tàn nhẫn .
 
Hiệu trưởng vốn  tin trẻ con  thể độc ác đến , ông  từng nghĩ đó chỉ là chuyện đùa nghịch tuổi học trò: " gì  học sinh , chỉ  giáo viên  hết lòng”.
 
“Hoa Dương, em  em  gian lận. Thầy tin em.  em  chứng minh điều đó.”
 
Hoa Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn  ông , khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất lực: “Chứng minh bằng cách nào ạ? Bằng cách… c.h.ế.t ư?”
 
Lúc  hiệu trưởng mới thực sự cảm thấy tình hình nghiêm trọng, vội vàng đổi giọng:
 
“Không,  cần   như thế! Thầy sẽ cho em một bài thi trắng,   ở đây sẽ giám sát, chỉ cần em   bài… chỉ cần qua điểm trung bình…”
 
Đôi mắt vốn trống rỗng của Hoa Dương lập tức sáng lên đôi chút, cô nhẹ nhàng :
 
“Thầy ơi, em  thể đạt 100 điểm.”
 
Bài kiểm tra toán lớp 6,   100 điểm mới là chuyện nực , cô là thạc sĩ ngành luật cơ mà.
 
Vừa dứt lời, cả phòng thi liền rộ lên những tiếng xì xào nghi ngờ. Các học sinh đang  bài đều tỏ vẻ  tin tưởng.
 
Giang Vinh phá lên , lớn tiếng chế giễu: “100 điểm á? Làm gì  chuyện! Bình thường  còn chẳng qua nổi điểm trung bình, khoác lác  thôi!”
 
Thầy giáo     phiền đến phát bực, trừng mắt cảnh cáo nhưng khi  sang Hoa Dương  dịu giọng hẳn : “Không cần 100 ,  80 điểm cũng là xuất sắc .”
 
“ đấy, Hoa Dương,  cứ đặt mục tiêu thực tế thôi, đừng áp lực quá.”
 
Bởi vì thành tích  giờ của cô  kém, thường chỉ lẹt đẹt ở mức trung bình, nên các thầy cô thật lòng lo cho cô, cố gắng  đỡ để cô đỡ mất mặt.
 
Giang Vinh càng  càng quá quắt: “Nếu  thi  100 điểm thì chắc trời mưa máu, mặt trời mọc từ đằng tây luôn đó!”
 
Hiệu trưởng  nhíu mày, nghĩ thầm: Đây là con nhà họ Giang ? Ông  nhớ bố  thằng bé    ăn  miền Nam, kiếm  bộn tiền, coi như là gia đình khá giả.
 
 do bố   ở bên, ông bà nội  quá nuông chiều, thành     vô  vấn đề, thường xuyên gây chuyện, chẳng ai dám quản.