Hoa Dương mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Nếu…  thật sự   thì ?”
 
Giang Vinh quen thói bắt nạt kẻ yếu, vốn chẳng xem cô  gì, liền  to: “Vậy thì  sẽ quỳ xuống, dập đầu ba cái với !”
 
Ánh mắt Hoa Dương trở nên sắc bén, cô  thẳng  : “ chỉ cần một lời xin .”
 
Dập đầu ba cái ? Làm  đủ bù cho những gì cô  chịu đựng? Nực  thật.
 
Cô cầm đề thi, ung dung  tên  lên đầu trang,  đó bắt đầu bình tĩnh và tập trung  bài.
 
Cô  bài  nhanh, gần như  cần suy nghĩ nhiều, giải xong câu  đến câu khác mượt mà như nước chảy, khiến các thầy cô  xem đều thầm kinh ngạc, lén   đầy bất ngờ.
 
Chỉ 20 phút, Hoa Dương   thành  bộ bài thi. Nét chữ sạch sẽ, rõ ràng, bài  ngăn nắp khiến ai  cũng thấy hài lòng.
 
Tổ trưởng khối đích  chấm bài,  đó báo cáo: “Hiệu trưởng, Hoa Dương  100 điểm.”
 
Cả phòng thi lặng ngắt như tờ. Không ai tin nổi chuyện   xảy  thật.
 
Giang Vinh mặt mày sượng trân, giật lấy bài thi, con  đỏ chói “100” đập  mắt khiến   như  ăn một cái tát: “Không thể nào! Các  thông đồng giúp   gian lận!”
 
Nghe , Hoa Dương cúi đầu, giấu  nụ  đang rạng rỡ nơi khóe miệng,  chuyện đến đây  rõ ràng .
 
Các thầy cô tức nổ đom đóm mắt,   mà   ? Dám vu khống  khác gian lận ngay giữa ban ngày ban mặt ?
 
Để đảm bảo tính công bằng, các giáo viên  lượt kiểm tra  bài thi,  khi cùng xác nhận thì thống nhất,   gì sai,   là thực lực.
 
Hoa Dương hít sâu, nhỏ nhẹ :
 
“Hiệu trưởng, em   thêm bài thi Văn và Anh văn. Mong   cùng  chứng cho em, em  hề gian lận.”
 
Nhìn gương mặt nhỏ bé, ánh mắt kiên định của cô, hiệu trưởng cũng sinh  tò mò  xem thực lực thật sự: “Được, chúng  sẽ theo dõi.”
 
Kết quả  ba bài thi khiến tất cả  há hốc mồm:
 
Toán: 100 điểm.
 
Anh văn: 100 điểm.
 
Ngữ văn: 99 điểm (chỉ  trừ điểm phần  văn).
 
Đây là kết quả xuất sắc hàng đầu, bất kể đặt ở .
 
Cả phòng rúng động. Các thầy cô  bất ngờ  xót xa, một mầm non học giỏi như    chôn vùi chỉ vì nạn bắt nạt học đường.
 
Từ đó, vấn đề bạo lực học đường  trường đặc biệt quan tâm. Hễ phát hiện là xử lý triệt để,  nương tay.
 
Trước mặt  thể học sinh và giáo viên, hiệu trưởng tuyên bố: “Hoa Dương, em là một học sinh giỏi,  thành tích xuất sắc. Tất cả thầy cô đều tin tưởng em.”
 
Một  như thế còn cần gian lận ? Sự thật hùng hồn hơn  lời biện minh.
 
Hoa Dương đỏ hoe mắt, cảm xúc hỗn loạn, vui mừng, hồi hộp, xúc động… trộn lẫn trong lòng: “Bây giờ… em  thể chứng minh   trong sạch  chứ ạ?”
 
“Đương nhiên là  .” Trong lòng hiệu trưởng cũng bắt đầu nảy sinh một ý tưởng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-vao-am-thuc-lam-mua-lam-gio-thap-nien-80/chuong-3.html.]
 
Lúc , Hoa Dương  quanh  lớn tiếng gọi: “Giang Vinh,    thì   chứ?”
 
Cậu bạn  đang tính chuồn  nhưng lập tức  kéo trở , mặt đỏ bừng như cà chua chín. Xấu hổ, tức giận, căm tức  Hoa Dương, như thể  lật trời.
 
Hoa Dương âm thầm nhủ thầm: Nhìn mặt thế  là  EQ thấp, còn dám giở giọng đe dọa  mặt bao  ?
 
Cô  “nhập vai”, chỉ tay  Giang Vinh, run run  với vẻ yếu ớt, tội nghiệp: “Hiệu trưởng,   trợn mắt với em, chắc chắn sẽ tìm cách trả thù… Em sợ lắm…”
 
2
 
Hoa Dương bước  khỏi cổng trường, bước chân càng lúc càng nhẹ, tâm trạng vô cùng thoải mái.
 
Cô  chỉ giải quyết xong vụ  nghi gian lận, còn  rõ nguyên nhân vì  thành tích   kém,  còn đập cho một    ngóc đầu lên .
 
Một mũi tên trúng ba đích, quá .
 
Không, còn thêm một đích nữa. Khóe môi cô cong lên một nụ  bí ẩn, đôi mắt cong cong,    còn vẻ yếu đuối ban nãy.
 
Đi ngang một cửa hàng, ánh mắt cô vô tình lướt qua tờ lịch treo tường, năm 1985?
 
Ồ, chẳng trách quần áo của    mang đậm phong cách thời đó.
 
Cô bước , đây là cửa hàng bách hóa duy nhất của thị trấn,  gian  lớn nhưng thứ gì cũng .
 
Đi một vòng, quả nhiên  là đồ của thập niên 80, giá cả rẻ đến bất ngờ.  cô chẳng mua gì, vì túi trống rỗng, một xu cũng  .
 
Trên phố, vài ba gánh hàng rong chủ yếu bán đồ ăn, khách mua khá đông. Hoa Dương liếc qua từng hàng, trong đầu thoáng suy nghĩ.
 
Đây đúng là thời kỳ vàng để kiếm tiền,  ít tỷ phú đời  cũng khởi nghiệp từ giai đoạn .
 
Làng Bắc Tề, nhà nào cũng là mái ngói thấp, chẳng mấy khá giả. Hoa Dương bước  con đường gập ghềnh, mặt nhăn nhó vì đói, đói đến mức ruột gan cồn cào.
 
Từ phía , mấy bà lão  tới. “Ủa, chẳng  con bé nhà lão ba Hoa ? Hôm nay  về sớm ? Về  một  thôi ?”
 
Hoa Dương dừng , nở nụ  ngọt ngào: “Con chào bà Lục, bà Trương, bà Lý. Hôm nay con thi xong nên về sớm ạ.”
 
Các bà  ngạc nhiên, con bé   giờ kín tiếng, hôm nay   trở nên hoạt bát thế?
 
“Thi thế nào?”
 
“Tạm  ạ.”
 
Cô còn đang vội về ăn cơm,  nán ,  vài câu  rời .
 
Nhìn bóng lưng cô, mấy bà  kìm  bàn tán:
 
“Nghe  con bé  học dở lắm,  nào cũng rớt? Ngược , con Hoa Vũ nhà lão hai Hoa học giỏi lắm, năm nào cũng  nhất, nhà họ khoe suốt.”
 
Hoa Vũ? Hoa Dương khẽ cau mày,  cái tên   quen thế nhỉ?
 
“Con bé đó  thông minh  lanh lợi,  lễ phép, bảo  nhà con bé quý nó như vàng. Nếu   cháu gái thế,  cũng khoe suốt ngày.”