Đường Thục Phương  tin nổi, đứa cháu gái bình thường  một câu cũng rụt rè như mèo, nay  dám mở miệng thế , chẳng khác nào  tạo phản.
 
“Con nhóc c.h.ế.t tiệt,  bậy cái gì  hả?”
 
Bà  càng nghĩ càng tức, cảm giác    một con bé con vả thẳng mặt: “Chú ba, thím ba, hai  dạy con kiểu gì ? Thật chẳng  thể thống gì!”
 
Hoa Quốc Khánh cau chặt mày,  đồng tình chút nào: “Tiểu Dương, mau xin  bác hai !”
 
Người lớn ở quê thường dạy con kiểu : đúng  sai mặc kệ, con   xin   .
 
Cho dù trong lòng tự hào về con đến , ngoài miệng vẫn chê bai, hạ thấp.
 
Hoa Dương vốn  ghét kiểu giáo dục , liền nghiêm mặt: 
 
“Bác hai, con ai sinh thì  đó dạy, đừng  lúc nào cũng mò sang nhà khác xin ăn. Con   sinh thì ít xen  chuyện nhà   .”
 
Đã là  lớn thì   dáng  lớn mới mong  tôn trọng.
 
Cả nhà họ Hoa đều sững sờ,  con bé  giống như biến thành  khác ? Lời lẽ sắc bén đến mức  thể tưởng tượng nổi.
 
Lúc , một bóng  chẳng  từ  xuất hiện, lên giọng quở trách:
 
“Em họ, em  kích động gì ở trường thì cũng đừng về nhà trút giận lên  , thế là   .”
 
Là một cô gái tóc dài thẳng, da trắng, mặc váy xanh hoa nhí, trông  thanh thuần  xinh xắn.
 
Đó chính là Hoa Vũ, con gái cưng của nhà bác hai, chị họ của Hoa Dương, hơn cô một tuổi. Đáng  đang học lớp bảy nhưng hồi nhỏ vì  chăm em trai nên  học muộn một năm.
 
Vì , ba đứa trẻ nhà họ Hoa đều học cùng khối: Hoa Dương một lớp, hai chị em nhà bác hai học chung lớp khác, ngày ngày cùng   học về.
 
Hoa Vũ  mặt  ngoài luôn là “chị gái dịu dàng” khiến ai cũng khen ngợi nhưng  lưng  giở đủ trò chê bai, lạnh nhạt, tìm cách gạt Hoa Dương  rìa.
 
Nói trắng , đây là kiểu  hai mặt, tuổi còn nhỏ mà tâm tư   sâu.
 
Trương Huệ tuy tính tình yếu đuối nhưng   thương con gái duy nhất, liền lo lắng hỏi dồn:
 
“Con  kích động vì chuyện gì? Có chuyện gì xảy ? Tiểu Vũ, mau  !”
 
Hoa Quốc Khánh cũng lo lắng, dù  đó cũng là con ruột của ông.
 
Hoa Vũ khẽ thở dài,  vẻ ngạc nhiên:
 
“Chú ba, thím ba, hai    ? Hôm nay em họ gian lận trong kỳ thi,  bắt quả tang tại chỗ...”
 
Trương Huệ  tức giận  lo lắng, vỗ nhẹ lưng con:
 
“Cái gì? Tiểu Dương,  con  hồ đồ thế? Thi   thì thôi,  cũng  mong con  giỏi giang gì… con… haizz…”
 
 dù là đang trách mắng, lực tay vẫn  nhẹ.
 
Hoa Vũ đảo mắt, giọng nghiêm nghị như giảng đạo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-vao-am-thuc-lam-mua-lam-gio-thap-nien-80/chuong-5-chi-ruot-con-khong-bang-mot-bat-com-chien-trung.html.]
 
“Em họ , học kém thì cũng   nhưng nếu đạo đức bại hoại, nhân phẩm kém thì sẽ   đời khinh bỉ. Chị với Tiểu Cường cũng  liên lụy, ở trường    chỉ trỏ…”
 
Cô  bày  tư thế “chị cả dạy dỗ”, câu nào câu nấy đều vô cùng khó .
 
Hoa Dương  chằm chằm  cô , ấn tượng ban đầu  đến mức  thể  hơn.
 
Sao   là ác ý thế ? Không  chị em họ ? Trong ký ức   ân oán gì sâu đậm chứ?
 
Cô luôn cảm thấy, chuyện   hề đơn giản.
 
Đường Thục Phương giận dữ bùng nổ:
 
“Cái gì? Mày còn dám  liên lụy tới Tiểu Vũ, Tiểu Cường nhà tao? Đồ mất mặt  hổ…
 
Một giọng trong trẻo vang lên: “Anh họ Chí Cường,    ăn cơm chiên trứng ?”
 
Hoa Chí Cường nuốt nước miếng  chằm chằm  đĩa cơm,  do dự gật đầu: “Muốn.”
 
Hoa Dương lấy một cái thìa nhỏ, múc  một chút cơm chiên, khóe môi khẽ nhếch: “Vậy   cho   , em  gian lận thi ? Nói thật, nếu  thì ngay cả một miếng cơm thừa cũng đừng mơ.”
 
Cô còn  dứt lời, Hoa Chí Cường  vội vàng lắc đầu: “Không, hiệu trưởng  em  gian lận.”
 
Hoa Dương cong mắt : “Tốt, cho  một miếng.”
 
Hoa Chí Cường lập tức giật lấy thìa, nhét cơm  miệng, mắt tròn xoe, hương vị lan khắp khoang miệng, ngon quá!
 
Chẳng trách lúc nãy thơm như . Hạt cơm mặn mà, mềm dẻo nhờ lớp trứng bao bọc, thêm dưa chuột và cà rốt giòn ngọt, hương vị phong phú.
 
Ngay cả món   ghét nhất là cà rốt giờ cũng trở nên ngon lành.
 
Cậu  ăn mà như say mê, khiến Hoa Vũ bắt đầu mất bình tĩnh. Chưa từng ăn cơm chiên trứng bao giờ ? Mất mặt ?
 
Đường Thục Phương  cau mày, thấy con trai  mặt mũi phấn khích quá mức: “Chuyện  là ? Tiểu Cường,  rõ cho  .”
 
Hoa Chí Cường lúc  chẳng buồn quan tâm,  ăn một miếng thì vị giác như bùng nổ, cơn thèm trỗi dậy dữ dội:
 
“Ngon quá, ngon lắm! Tiểu Dương, cho  thêm một miếng nữa!”
 
Bộ dạng    hổ  khiến Đường Thục Phương thấy mất mặt: “Tiểu Cường,  đang  chuyện với con đấy! Chị con  …”
 
Hoa Chí Cường chỉ quan tâm đến đồ ăn, cau mày tỏ vẻ khó chịu: “Chị  nhầm thôi, chắc là   hết. Dù  thì con  Tiểu Dương  gian lận.”
 
Mọi  đưa mắt  . Không gian lận? Thế Hoa Vũ cố ý đến đây   để  gì?
 
Hoa Dương  thẳng  Hoa Vũ, càng  càng cảm thấy  : “Có những   , đạo đức bại hoại, nhân phẩm tồi, sẽ   đời khinh bỉ. Chị họ, chị  xem  đúng ?”
 
Lời  trả  nguyên xi, chỉ còn thiếu gọi thẳng tên mà mắng cô    tư cách.
 
Hoa Vũ ánh mắt khẽ lóe, trong lòng vụt qua một tia bất an: “Em... thật sự là Tiểu Dương ?”