Dựa vào ẩm thực nắm thắng, cả kinh thành đều là chỗ dựa của ta - Chương 180: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-08 11:06:47
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý phủ y một câu của Trung Nghĩa bá chặn họng đến câm nín, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ngón tay nắm chặt hộp t.h.u.ố.c trắng bệch, nhưng dám thêm lời nào.

 

Bá gia tuyên bố chịu trách nhiệm, nếu còn ngăn cản, ngược sẽ lộ vẻ tâm hư, thật sự là sợ khác giành mất công lao.

 

Khang bà tử hành động cực nhanh, chốc lát bưng một chén nước tỳ bà cao ấm nóng , trong chiếc thìa sứ đựng chất cao màu hổ phách nhạt, nước liền tan chảy, lan tỏa mùi hương ngọt ngào thanh mát, xua vị t.h.u.ố.c đắng còn vương vấn trong phòng.

 

Tống Nguyên Khâm nửa tựa gối mềm, cảm giác ngứa ngáy nơi cổ họng dâng lên, thấy chén đường nước đưa đến mặt, đợi Khang bà tử khuyên nhủ thêm, nàng liền vươn tay đón lấy, nhấp từng ngụm nhỏ.

 

Vị ngọt thanh lướt qua cổ họng, mang theo hương quả tỳ bà và sự ấm áp của mật ong, tức thì dập tắt cơn ngứa ngáy như thiêu đốt.

 

Nàng khựng , bất ngờ ho sặc sụa như khi, ngay cả hô hấp cũng trở nên thông suốt hơn.

 

Trong mắt Tống Nguyên Khâm lóe lên vẻ mừng rỡ, nàng múc thêm một muỗng chậm rãi nuốt xuống, mới sang Trung Nghĩa bá, giọng dù vẫn yếu ớt nhưng thêm vài phần sức lực: “Lão gia, thứ cao … thật sự thoải mái hơn nhiều.”

 

Trung Nghĩa bá thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng, trao cho Khang bà tử một ánh mắt.

 

Khang bà tử hiểu ý, rót thêm nửa chén nước ấm cho Tống Nguyên Khâm, chờ nàng uống xong mới thu dọn bát .

 

Lưu Tuệ trong góc, thấy phu nhân quả thật đỡ hơn, đôi vai căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, thầm nhẹ nhõm thở phào.

 

Khi nãy nàng tranh cãi với Lý phủ y, trong lòng thực sợ hãi, giờ thấy sai, hốc mắt bất giác cay xè.

 

Lý phủ y một bên chứng kiến rõ ràng, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng chỉ thể cứng rắn lên tiếng: “Chẳng qua chỉ là tạm thời dập cơn ngứa nơi cổ họng, trị ngọn trị gốc. Nhiệt tích tụ trong phế phủ phu nhân tan, nếu chỉ ham cái thoải mái nhất thời , lỡ việc điều trị bằng t.h.u.ố.c thang, ho chỉ càng nặng thêm.”

 

Trong lòng y bất mãn hừ một tiếng, thu dọn hòm thuốc, “Bá gia quyết đoán, tại hạ hôm nay xin cáo lui , ngày mai sẽ đến chẩn mạch cho phu nhân.”

 

Y đợi Trung Nghĩa bá đáp lời khỏi cửa, bước chân quả thực phần vội vã.

 

Bầu khí trong phòng tức thì dịu nhiều.

 

Trung Nghĩa bá bên giường, xoa nhẹ mu bàn tay Tống Nguyên Khâm, thấy sắc mặt nàng dù vẫn tái nhợt nhưng còn thở dốc dữ dội như , bèn ôn tồn hỏi: “Hiện giờ nàng cảm thấy thế nào? Còn hoảng loạn vì ho ?”

 

“Đỡ nhiều ,” Tống Nguyên Khâm lắc đầu, ánh mắt đặt lên Lưu Tuệ, mang theo vài phần ôn hòa, “Hôm nay đa tạ ngươi, nếu ngươi lòng, còn chịu cái tội ho . Ngươi tên là Lưu Tuệ ? Đã tạp dịch trong phủ năm năm ?”

 

Lưu Tuệ ngờ phu nhân đặc biệt hỏi đến , vội vàng tiến lên hai bước, cung kính đáp lời: “Bẩm phu nhân, nô tỳ chính là Lưu Tuệ, quét dọn trong viện của phu nhân năm năm ạ.”

 

“Quả là một cẩn thận, phận,” Tống Nguyên Khâm khẽ, với Khang bà tử, “Đi lấy hai lạng bạc, mang hai tấm vải màu trơn đến, thưởng cho Lưu Tuệ. Nàng giúp giải quyết tình thế khẩn cấp, thì thể thiếu phần thưởng.”

 

Lưu Tuệ giật , vội xua tay: “Phu nhân ! Nô tỳ chỉ nghĩ phu nhân khó chịu, tiện tay nhắc một câu, nào dám xin thưởng?”

 

“Bảo ngươi cầm thì cứ cầm ,” Trung Nghĩa bá lên tiếng, ngữ khí cho phép từ chối, “Ngươi lòng , giúp phu nhân, đây là thứ ngươi đáng hưởng. Hơn nữa, con trai ngươi còn đang bệnh, bạc cũng thể mua chút đồ bổ dưỡng cho đứa trẻ.”

 

Lưu Tuệ lúc mới dám từ chối nữa, quỳ gối hành lễ: “Tạ bá gia, tạ phu nhân.”

 

Khang bà tử nhanh chóng mang phần thưởng đến, Lưu Tuệ nhận lấy bạc và vải, cẩn thận cất lòng, thêm vài lời tạ ơn, mới cầm chổi lặng lẽ lui ngoài.

 

Nàng phận thấp kém, tiện ở đây lâu, tránh phiền phu nhân nghỉ ngơi.

 

Sau khi Lưu Tuệ rời , Tống Nguyên Khâm tựa vai Trung Nghĩa bá, khẽ : “Cao tỳ bà của Đào Nguyên Cư quả thật thần kỳ, vài món canh của nhà họ cũng bổ dưỡng.”

 

Quả thật là uống liền ho nữa.

 

“Ta về Đào Nguyên Cư,” Trung Nghĩa bá nhớ chuyện đồng liêu nhắc đến mấy hôm , “Nói là một cô nương trẻ tuổi mở quán, món ăn đúng vị, còn luôn những món lạ miệng, ít nội quyến các nhà đều thích đến. Ngày mai sẽ sai quản gia mua vài hũ cao tỳ bà về, nàng nếu ho thì pha uống, dù cũng hơn là cứ ho mãi.”

 

Khang bà tử một bên phụ họa.

 

phu nhân, ho rõ ràng nhẹ hơn nhiều , sắc mặt cũng tươi tắn hơn hẳn. Lý phủ y đến chẩn mạch, thấy còn ho mấy, còn hỏi t.h.u.ố.c thang của y phát huy tác dụng , nô tỳ bật .”

 

Thuốc thang lẽ tác dụng, nhưng cơn ho ai mà chẳng tận mắt thấy phu nhân uống cao tỳ bà mới dịu xuống?

 

Y phục cũng đành chịu thôi.

 

Tống Nguyên Khâm cũng , lắc đầu.

 

“Thuốc thang của y uống nửa tháng thấy chuyển biến, uống thứ cao tỳ bà và canh cháo , đỡ hơn . Đợi khỏi hẳn, sẽ đích đến Đào Nguyên Cư, cảm tạ vị Giang bà chủ .”

 

Lời mấy ngày, cơn ho của Tống Nguyên Khâm quả nhiên khỏi hẳn.

 

Trung Nghĩa bá thấy nàng tinh thần sung túc: “Khỏi thì .”

 

“Bá gia, chuẩn dẫn một chuyến đến Đào Nguyên Cư.” Tống Nguyên Khâm .

 

Nàng từ khi ở cữ bắt đầu uống canh giò heo, canh gà do Giang Mạt , ngày ngày bồi bổ, sắc mặt trông thấy hồng hào lên nhiều, nhưng vẫn từng gặp qua vị Giang bà chủ .

 

Trung Nghĩa bá suy nghĩ chốc lát, gật đầu : “Cũng , nếm thử món ăn của nhà họ, cũng coi như trực tiếp cảm tạ vị bà chủ .”

 

Tống Nguyên Khâm vui vẻ đồng ý, một bộ xiêm y thanh nhã, dẫn theo Khang bà tử và vài nha , xe ngựa đến Đào Nguyên Cư.

 

Lúc chính ngọ, Đào Nguyên Cư chật kín khách, Giang Mạt đang bận rộn ghi sổ ở phía quầy, thấy cửa một chiếc xe ngựa sang trọng dừng , một vị phu nhân y phục lộng lẫy bước xuống, lưng còn vài hầu, liền là quý khách, vội vàng tiến lên nghênh đón.

 

“Phu nhân của Trung Nghĩa bá phủ ?” Giang Mạt mỉm hỏi.

 

Nàng hôm qua Quản gia qua, phu nhân bá phủ sẽ đến dùng bữa, hôm nay thấy trận thế , liền đoán trúng đến tám chín phần mười.

 

Tống Nguyên Khâm gật đầu, ôn hòa : “Đa tạ Giang cô nương cao tỳ bà và canh cháo, cơn ho của mới khỏi nhanh đến . Hôm nay đặc biệt đến, một là để tạ ơn, hai là nếm thử món ăn của quán cô nương.”

 

Giang Mạt nghiêng dẫn lối, kiêu ngạo.

 

“Phu nhân khách khí , mau mời . Hậu viện của một nhã gian, yên tĩnh hơn chút, phu nhân nếu chê, thì xin mời bên đó.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-vao-am-thuc-nam-thang-ca-kinh-thanh-deu-la-cho-dua-cua-ta/chuong-180.html.]

Nàng dẫn Tống Nguyên Khâm về phía hậu viện, sai nha đầu pha thượng hạng, đích mang đến.

 

Trong nhã gian bày biện đơn giản mà nhã nhặn, ngoài cửa sổ trồng vài bụi trúc xanh, gió thổi qua, xào xạc vang.

 

Tống Nguyên Khâm xuống, uống một ngụm .

 

“Giang cô nương tuổi còn trẻ, tay nghề giỏi như , thật sự hiếm .”

 

Nàng nhớ khi mười bảy tuổi, vẫn còn ở hậu trạch sách chờ gả, đối với thứ bên ngoài tường cao đều tràn đầy ao ước.

 

Đáng tiếc, từ khi gả chồng ngày ngày xử lý việc vặt trong phủ, tất cả những gì thiếu nữ từng ao ước đều phai nhạt trong mắt nàng, còn tươi sáng.

 

Giang Mạt: “Phu nhân quá khen , chỉ là thích mày mò ẩm thực, nghĩ cách để khách dùng bữa thoải mái hơn. Phu nhân nếu thích, cứ thường xuyên ghé đến.”

 

Những lời khách sáo như , nàng từ lâu đáp trôi chảy.

 

Giang Mạt kể tên vài món ăn đặc trưng, đều là những món thanh đạm bổ dưỡng, Tống Nguyên Khâm thấy hợp ý, bèn gọi vài món.

 

Chẳng mấy chốc món ăn bưng lên.

 

Rau xào theo mùa giòn tươi sảng khoái, cá hấp tươi mà tanh, còn món bánh màn thầu thịt heo, béo mà ngấy, miệng tan chảy.

 

Tống Nguyên Khâm nếm vài miếng, liên tục khen ngợi, với Khang bà tử: “Quả nhiên là hợp khẩu vị của hơn cả đầu bếp trong phủ.”

 

Chỉ tiếc là thể ngày ngày ăn.

 

Nếu là một quán ăn nhỏ đang ế ẩm, nàng còn thể dùng lợi ích để chiêu dụ, nhưng Đào Nguyên Cư của Giang Mạt đang ăn phát đạt, nàng sẽ cản trở tiền đồ rộng mở của .

 

Giang Mạt một bên bầu bạn, Tống Nguyên Khâm khen ngợi, cũng kiêu ngạo.

 

“Phu nhân thích là , những món chẳng qua là thức ăn thông thường, bản chúng đều hương vị riêng, chỉ cần thêm chút công phu chế biến liền trở thành món ngon hiếm .”

 

Tống Nguyên Khâm gật đầu.

 

“Chính sự chân thật mới đáng quý. Hiện giờ thức ăn phố, đa phần đều gian lận bớt xén, tâm như cô nương đây, thật mấy khi gặp.”

 

Hai trò chuyện hợp ý, Tống Nguyên Khâm hỏi về thế của Giang Mạt, mới nàng ở Giang Châu chỉ một một , nương tựa tay nghề của mà mở quán ăn , trong lòng càng thêm bội phục.

 

Lúc về, Tống Nguyên Khâm mua thêm vài hũ Tỳ bà cao, còn đặc biệt tặng Giang Mạt một khối ngọc bội, là quà tạ ơn.

 

Giang Mạt từ chối đành nhận lấy, tặng Tống Nguyên Khâm một vò rượu hoa mai do chính ủ.

 

Rượu ôn hòa, thích hợp cho nữ nhân uống.

 

Tống Nguyên Khâm cong cong khóe mày.

 

Mèo Dịch Truyện

Trước khi mang thai, nàng quả thực thích uống một chút rượu.

 

Có thể rượu hoa mai do Giang Mạt tặng đúng tâm ý của nàng.

 

Sau khi Tống Nguyên Khâm trở về Bá phủ, nàng kể cho Trung Nghĩa bá về đồ ăn thức uống của Đào Nguyên Cư và phẩm hạnh của Giang Mạt.

 

Trung Nghĩa bá xong, cũng cảm thấy Giang Mạt là một cô nương hiếm , rằng các buổi yến tiệc trong phủ, nếu cần mời đầu bếp bên ngoài, cứ mời Giang Mạt đến .

 

Không ít nội quyến các quan chứng ho của Trung Nghĩa bá phu nhân chữa khỏi nhờ Tỳ bà cao của Đào Nguyên Cư, đều đổ xô đến mua, Tỳ bà cao mỗi ngày chỉ năm mươi hũ, thường đến giữa trưa bán hết sạch.

 

Giang Mạt thấy nhu cầu lớn, liền sắp xếp chuyên tâm chế biến Tỳ bà cao, còn đặc biệt dán nhãn hũ, ghi rõ "Nấu mới mỗi ngày, chất phụ gia", để thực khách càng yên tâm.

 

Lưu Tuệ cũng thơm lây.

 

Kể từ ngày nhận thưởng, Khang bà tử thấy nàng bản phận cẩn thận, liền phân công việc vặt trong viện, để nàng chịu trách nhiệm chăm sóc hoa cỏ trong sân, việc nhẹ hơn, tiền công hàng tháng cũng tăng thêm một chút.

 

Con trai nàng khi uống Tỳ bà cao, chứng ho cũng khỏi hẳn, mỗi ngày đều thể tung tăng nô đùa cùng bà nội.

 

Trong lòng Lưu Tuệ cảm kích, cứ đến kỳ nghỉ, liền Đào Nguyên Cư mua ít điểm tâm.

 

“Lưu tỷ tỷ, hôm nay rảnh đến ?”

 

“Giang cô nương, hôm nay nghỉ, đưa con đến mua ít điểm tâm. Đa tạ Tỳ bà cao hôm đó của cô, con trai nhờ mà khỏi ho nhanh đến thế.”

 

Giang Mạt xoa đầu bé.

 

“Con khỏe mạnh là . Hôm nay ít bánh quy bơ, cô mang ít về cho con nếm thử, lấy tiền .”

 

Cậu bé nhận lấy bánh quy, ngọt ngào : “Tạ ơn Giang tỷ tỷ”, khiến Giang Mạt và Lưu Tuệ đều bật .

 

Lưu Tuệ tạ ơn Giang Mạt, đang định dẫn con trai rời , đầu vô tình bắt gặp một bóng .

 

Lý phủ y kể từ ngày đó, liền ít khi đến Trung Nghĩa Bá phủ.

 

Y Trung Nghĩa Bá phủ sa thải.

 

Điều đối với y quả thực là một nỗi sỉ nhục lớn.

 

Y là một đại phu xuất từ Thái Y Viện.

 

Tuy sư phụ của y cáo lão hương vì tuổi già sức yếu, nhưng đây cũng từng là Thái y, hầu hạ đương kim Thánh thượng.

 

Trung Nghĩa Bá phủ sa thải y!

 

 

Loading...