Thành phố Lưỡng Giang chỉ ít giàu , trong hai tháng qua, khách hàng VIP của nhà họ Tô tăng 30%, trong khi khách hàng VIP của nhà họ Triệu giảm 20%.
Trong tất cả các siêu thị thực phẩm tươi sống ở thị trường trung cấp đến cao cấp, công ty của bọn họ mức giảm lớn nhất.
Nhà họ Tô ăn lớn, ngoài siêu thị thực phẩm tươi sống còn tham gia các ngành nghề khác, nhà họ Triệu thì khác, siêu thị thực phẩm tươi sống là một trong hai trụ cột lớn của bọn họ.
“Thu nhập giảm hai tháng liên tục, bây giờ vẫn giải quyết ? bỏ nhiều tiền thuê các để cái gì?”
“Thật xin , tổng giám đốc Triệu, là do chúng sơ suất trong công việc.”
Triệu Doãn Hi tức giận mặt đỏ bừng, cố gắng kiềm chế tâm tình: “Nói , nguyên nhân là gì?”
“Nhà họ Tô mới đưa sản phẩm của một nông trường .”
“Sản phẩm gì?”
“Đều là những loại rau thông dụng như bắp cải, cà chua, rau xanh… Rau sản xuất tại nông trường hàm lượng dinh dưỡng vượt trội, báo cáo kiểm nghiệm chuyên nghiệp, tiêu dùng công nhận.”
“Còn phương pháp tiếp thị thì ?”
“Về phương thức tiếp thị, nhà họ Tô đổi gì nhiều, ngoại trừ một điều, lượng cung ứng rau củ từ nông trường thấp, nhà họ Tô quy định chỉ khách VIP mới tham gia giành mua, nên…”
“Nên bọn họ cướp một phần khách hàng VIP của chúng .”
Quản lý tiếp thị gật đầu: “Không chỉ của chúng mà các siêu thị lớn khác cũng ảnh hưởng lớn.”
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
“Tình hình nông trường như thế nào?”
“Chúng vẫn thường xuyên cử liên lạc với bọn họ, nhưng bọn họ luôn từ chối, thậm chí chịu gặp mặt. Cá nhân cảm thấy đối phương mấy thiện với công ty chúng .”
“Đưa thông tin nông trường cho , sẽ theo dõi.”
“Được, tổng giám đốc Triệu.”
Triệu Doãn Hi nhận lấy thông tin của nông trường, thấy địa chỉ nông trường ở thị trấn Liễu Giang, chủ sở hữu là Lâm Hoài Hạ, bà còn gì hiểu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-87.html.]
Bà tức giận ném tài liệu trung, khiến giấy tờ rơi lả tả đất.
Lâm Hoài Hạ lười biếng cả buổi chiều chẳng gì, khi ngủ trưa tỉnh dậy, liền lì giường lướt điện thoại.
Leng keng!
Điện thoại hiện lên một tin nhắn, Tô Cảnh Đồng gửi tới một báo cáo kiểm tra.
Cô phức tạp liếc bà Táo: “Các bà thần tiên chẳng đáng tin cậy gì cả, cháu con cháu nhà họ Lâm cũng , dám trói buộc cháu , cho dù ông nội cháu công đức thì cũng rơi Tô Viễn Thần, bà trói buộc .”
“Trói buộc cô thì chính là cô, nhảm nhiều thế gì.”
Lâm Hoài Hạ ném điện thoại , mặc kệ, bực bội!
Cô dùng sức lăn lộn giường, tóc rối bù như một bà điên.
Phát tiết xong, cô nhặt điện thoại chân giường lên gửi tin nhắn cho Lục Nghiễn: “Anh xem, nếu cha cha thì sẽ như thế nào?”
Lục Nghiễn lập tức trả lời: “Vậy thì quá!”
Lâm Hoài Hạ: “...”
Sao cô thể quên, của Lục Nghiễn là một kẻ cặn bã chơi bời ở nước ngoài về? Cha càng cặn bã hơn, kết hôn vẫn lừa tiểu tam lên giường sinh con, còn ly hôn vợ cả cho tiểu tam thượng vị, quan hệ gia đình loạn cào cào.
Chậc chậc, chắc cha Lục Nghiễn là em cùng cha khác của cha cô, những chuyện khá giống .
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới!
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Lâm Hoài Hạ chạy mở cổng, ngoài cổng chính là Lâm Tây Hồ, cha nhiều năm gặp của cô!
Lâm Hoài Hạ ngay cả cổng cũng mở, trực tiếp sân .
Lâm Tây Hồ ở cổng, thấy tiếng bước chân đang đến gần, đột nhiên xa, ông vội vàng hét lên: “Hoài Hạ, cha chuyện với con.”
“ chẳng gì để với ông, mời về cho.”