Hạ Lưu xếp bằng đệm, Tô Vi ăn uống.
Thật nó thích ứng trong tình cảnh.
Tô Vi há mồm, quả macca trong miệng cô, mà là trong miệng bản Lục Nhưỡng.
Tô Vi:???
Không tách cho cô ?
“Này, các , sợ camera ?” Hạ Lưu nhắc nhở.
Lục Nhưỡng xốc xốc mí mắt, tiếp.
Bên , Tô Vi thoáng qua cả căn nhà sợi tinh thần lực màu đỏ bao trùm.
Kín kẽ hở, đừng camera, ngay cả một con muỗi cũng tiến .
Lục Nhưỡng cầm một quả macca, mới bóp vỡ vỏ, Tô Vi liền nhân cơ hội đây, ngửa đầu ngoan ngoãn, “.”
Cho cô ăn, cho cô ăn, cho cô ăn.
Lục Nhưỡng nhéo quả macca , bỏ trong miệng Tô Vi.
Thỏa mãn.
Ăn thật ngon.
“Cái .” Tô Vi điểm điểm quả quýt.
Tô Vi thích lột vỏ quýt, mỗi lột xong móng tay đều sẽ vàng vàng, cũng nhiễm mùi quả quýt, rửa như thế nào cũng sạch.
Ở phương diện tới , cô và đại ma vương Lục Nhưỡng thói ở sạch cũng vài phần tương đồng.
Sau đó hai ở chỗ , mắt to trừng mắt nhỏ.
Thôi , đại ma vương hiển nhiên cũng nghĩ lột vỏ quýt.
Tô Vi đang chuẩn chính động thủ, cơm no áo ấm.
Bên Lục Nhưỡng thong thả ung dung chọn một quả quýt, lột .
Lục Nhưỡng đưa quả quýt cho Tô Vi.
Tô Vi thấy nước sốt màu vàng đầu ngón tay nam nhân, trong lòng nhịn lộp bộp một chút.
Cô thể hiểu nhớ tới thời điểm ở nơi bùn đất, nam nhân ôm cô vệ sinh.
Đại ma vương thói ở sạch vì cô xuống đất, lột vỏ quýt, khác gì đang lấy lòng cô!
Không khả năng, tuyệt đối khả năng.
DTV
Nhìn thấy Tô Vi ở bên chính phát ngốc, Lục Nhưỡng giơ tay, một hạt dẻ liền đập đầu cô.
Tô Vi hé miệng, ăn một mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-219.html.]
“Ngọt ?”
Tô Vi gật đầu, “Ngọt.”
Sau đó dư liền trong miệng Lục Nhưỡng.
Tô Vi:…… hóa cô chỉ là một cái máy ăn thử.
Bọn họ ở chỗ đợi thật lâu, Tô Vi nhịn vệ sinh.
“Ra cửa rẽ trái cánh cửa, rẽ , đừng loạn.” Hạ Lưu dặn dò.
Tô Vi gật đầu, dậy ngoài.
Doãn Tĩnh yên tâm, tưởng cùng với cô, Hạ Lưu ngăn cản, “Các hiện tại là hàng hoá, thể tùy ý , hơn nữa chỉ phòng vệ sinh, thể xảy chuyện gì?”
Doãn Tĩnh Lục Nhưỡng vẫn bình tĩnh một cái, gật gật đầu, trở về.
“Khi nào thể tìm của chúng ?” Doãn Tĩnh dò hỏi Hạ Lưu.
“Chờ các chợ đen chân chính, là thể gặp .”
Chợ đen chân chính?
Doãn Tĩnh chờ giải thích.
Hạ Lưu : “Chợ đen chân chính, ngay cả cũng gặp qua.”
Tô Vi một cửa, rẽ trái rẽ cái cửa, đó đụng tới một nam nhân.
Nam nhân cúi đầu, thấy rõ biểu tình, cầm túi công văn trong tay, như là đang tìm đường.
bởi vì tây trang của nhăn dúm dó, cho nên nhân viên phục vụ cao quý cũng chịu phản ứng .
Tô Vi ngang qua bên , nhỏ giọng mở miệng, “Chào cô, xin hỏi nơi là chỗ nào?”
Tô Vi ngẩng đầu, thấy bảng hướng dẫn mặt, “Liễu viên.”
Trong quán nhiều viện, mỗi viện đều tên riêng.
“Nga, cô Phưởng viện như thế nào ?”
Tô Vi lắc đầu.
Nam nhân co quắp gật đầu, từ đầu đến cuối, Tô Vi cũng thấy rõ mặt .
“Nữ sĩ, xin hỏi ngài đang tìm cái gì?” Nam nhân , một nhân viên phục vụ chú ý tới Tô Vi.
“Phòng vệ sinh.”
“Xin mời ngài theo .”
Người phục vụ mặc Hán phục kiểu Trung Quốc, phía dẫn đường cho Tô Vi.
Tô Vi nhấc chân theo , cảm thấy hổ là quán lớn, nhân viên phục vụ tồi, chỉ là đánh giá qua vẻ bề ngoài.