Tuy rằng hôm nay cái gì cũng , nhưng vẫn thực vất vả.
Tô Vi ở giường giống như xác chết, tổng cảm giác tinh thần phấn chấn, eo chân bủn rủn, giống như thể đào rỗng.
Cô đầu về phía Lục Nhưỡng đang nhắm mắt, ngủ ở bên cạnh chính .
Tư thế ngủ của nam nhân thực , giống cô luôn ngủ đến tứ tung ngang dọc, hình thù kỳ lạ quái.
Đêm qua, bởi vì Tô Vi ngủ đạp chân, cho nên Lục Nhưỡng trực tiếp liền dùng chăn cuốn cô ôm trong ngực.
Tô Vi tỉnh giấc, sắc trời sáng.
Hôm nay tỉnh chút sớm.
Tô Vi thật cẩn thận từ trong chăn cuốn giãy giụa tới, đó duỗi tay điểm điểm chóp mũi Lục Nhưỡng.
Nam nhân tỉnh, hô hấp cân xứng, như là ngủ sâu.
Tô Vi phát hiện phía đôi mắt Lục Nhưỡng một chút xanh tím.
Chậc chậc chậc, túng dục quá độ , ai bảo suốt ngày thèm nhỏ dãi thể của cô.
Vẫn là thể của cô quá mê .
May mắn, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Tô Vi quấn chặt chính trong chăn, sờ sờ chăn, đó chằm chằm chính trong gương cảm thán.
Lưu Diệc Vi Vi, buổi sáng lành.
Hôm nay cũng là một ngày tuyệt mỹ.
Sau đó Lục Nhưỡng ở bên cạnh.
Tô Vi cầm chiếc gương nhỏ, bộ đập .
Lại cũng chỉ là bộ.
Cô dùng gương nhỏ che khuất mặt chính , “Đoán xem là ai?”
Nam nhân vẫn tỉnh.
Tô Vi ho nhẹ một tiếng, tiến đến bên lỗ tai Lục Nhưỡng, : “ là ba ba của .”
Tô Vi trộm một tiếng, thời điểm dậy đối diện đôi mắt đen nhánh của Lục Nhưỡng.
A? Màu của đôi mắt biến trở về bình thường ?
Chờ một chút, ?
“Anh, ba ba sai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-276.html.]
Tô Vi lập tức xin tha.
Không đúng, lanh mồm lanh miệng.
“Ba ba, em sai .”
Tân hôn (? ) ngày đầu tiên, Tô Vi ở ngay giường kêu ba ba.
-
Nghe khi tinh thần thể của Diêu Phong Tôn Dạng Dạng tróc xuống , liền an trí tới Tôn Năng.
Bởi vì Tôn Dạng Dạng trở , cho nên tình huống của Tôn Năng liền chuyển biến hơn ít.
Tinh thần thể và thể yêu cầu thời gian dung hợp nhất định, Tôn Dạng Dạng mang theo Tôn Năng trở căn cứ thứ bảy nghỉ ngơi lấy sức, cũng một nữa chưởng quản quyền khống chế căn cứ thứ bảy Diêu Phong cướp .
“Đừng ủ rũ cụp đuôi, như sẽ lùn.” Tô Vi tới dạo quanh duỗi tay vỗ vỗ bả vai Bạch Chân.
Thôi , Bạch Chân cao, cao tương đương với Lục Nhưỡng, thời điểm cô chụp bả vai thể còn nhón chân một chút.
Bạch Chân rũ đầu đến càng thấp.
“Cô cảm thấy, nên từ bỏ ? Thời điểm Dạng Dạng thậm chí còn cho một tiếng.”
“Có đôi khi từ bỏ cũng là một loại mỹ đức.”
Bạch Chân:……
“Sao cô cứ loại lời ủ rũ !”
“Bởi vì nhân sinh vấn đề gì vượt qua , chỉ vấn đề mãi vượt qua.
Bạch Chân…..
“ ,” Tô Vi móc di động của cô , “Anh bác sĩ gia đình của lĩnh chủ căn cứ thứ bảy ?”
DTV
Bạch Chân mắt sáng ngời.
Hắn duỗi tay dùng sức vỗ bả vai Tô Vi, lực đạo quả thực giống như là đập cô lún trong đất.
thực kích động, nhưng thể cần kích động như ?
“Cảm ơn.” Bạch Chân giống như điên biến mất.
Tôn Dạng Dạng ban đầu còn tưởng rằng chính thật lâu trở căn cứ thứ bảy, một nữa nắm giữ lên sẽ chút khó khăn, nghĩ tới chính mới trở về, liền thấy Bạch Chân.
“Cô về .” Bạch Chân thẹn thùng duỗi tay gãi gãi tóc, “Hoan nghênh trở về, lĩnh chủ.”
“Sao sẽ……” Tôn Dạng Dạng văn phòng của chính .
Cô nhớ rõ, văn phòng của cô Diêu Phong đổi thành bộ dáng Hồ Đậu Nhi thích, để đầy các loại đồ cổ tuy rằng sang quý nhưng kỳ quái, còn treo đầy tranh chữ thủy mặc linh tinh , thoạt thập phần chen chúc, chẳng .