Nghe căn cứ thứ chín quản lý vô cùng nghiêm khắc, dựa theo quân sự hóa quản lý bình dân, chế độ cấp bậc vô cùng minh xác.
Ở chỗ , cần trang phục thống nhất, hơn nữa kiểm tra thập phần tinh tế một phen đó mới thể tiến .
Bởi vì căn cứ thứ chín lớn, cho nên mới thể quản lý theo kiểu quân sự hóa như thế.
Giống như trở năm 70.
Tô Vi cảm giác chính đột nhiên từ truyện mạt thế xuyên đến truyện niên đại.
Ngay cả ảnh Doãn Tĩnh đạp xe ba bánh cũng trở nên thập phần thời thượng.
Trong căn cứ thứ chín phân bố nhiều đồng ruộng, đồng ruộng từ thượng cấp phân phối xuống để gieo trồng.
Quy định mỗi sản xuất bao nhiêu lương thực, đó giao cho thượng cấp, tiến hành phân phối.
Nơi nơi đều tuần tra, thấy xa lạ tiến , lập tức cản .
“Đây là thư giới thiệu của chúng .”
Ai thể nghĩ đến, mạt thế, còn dùng đến thư giới thiệu.
Cản đám Doãn Tĩnh chính là một nam nhân hình cao tráng, mặc quân trang, đội quân mũ, đồng loạt màu đen, khiến cho cả thoạt thập phần khí vũ hiên ngang.
“Hóa chính là các .”
Nam nhân , “Mẹ chờ các lâu.”
-
Người nam nhân là con trai của bạn Lục Nhưỡng.
Nam nhân nha.
Tô Vi đánh mất hứng thú.
Không nghĩ tới nam nhân đối diện tựa hồ hứng thú lớn với cô.
“Vi Vi, khi em còn nhỏ còn từng ôm em đó, em nhớ rõ ?”
DTV
Tô Vi:……
“Không nhớ rõ.” Tô Vi thành thật .
Nam nhân .
Hắn thoạt tầm độ tuổi của Lục Nhưỡng, nhưng bởi vì quân trang thêm , cho nên càng cho cả thành thục hơn ít.
Vóc dáng hai sai biệt lắm.
Bọn họ chung một chỗ, một hình tượng rắn rỏi, một nho nhã quân tử, cũng đều là lính gác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-281.html.]
Nam nhân bên hông đeo súng, khi chuyện ngón tay ngừng cọ xát súng, hiển nhiên, là một tâm đề phòng.
“Em lúc còn nhỏ, nhớ rõ cũng bình thường. còn nhớ rõ từng qua, định hôn ước cho chúng .”
“Khụ khụ khụ……” Tô Vi nước miếng của chính sặc tới.
Định hôn ước từ nhỏ?
Không và Lục Nhưỡng ?
Như thế nào là cô và ?
Tô Vi trộm liếc biểu tình Lục Nhưỡng, đúng lúc đối thượng với tầm mắt buông xuống .
Tô Vi bỗng nhiên nghĩ đến câu của Lục Nhưỡng, “Anh chết, em chết”, liền lập tức hướng nam nhân xua tay : “Lời của lớn thể tin là thật .”
Nam nhân:……
Nam nhân , cũng truy cứu.
Mấy xuyên qua bờ ruộng, nam nhân đồng ruộng, mặt lộ buồn rầu quá rõ ràng.
Bởi vì khí hậu, cho nên nhiều lương thực cũng thể bắt đầu gieo trồng quý.
Nghe căn cứ thứ chín dựa bán lương thực bên ngoài để đổi lấy vật tư khác.
Khi qua bờ ruộng, nam nhân dẫn dắt chiếc xe Pickup của .
“Xin , chỉ loại xe mới mặt đất.”
Xe bán tải chở bọn họ trung tâm căn cứ thứ chín.
So với đất ruộng ở bên ngoài, trung tâm căn cứ thứ chín hiển nhiên thời thượng hơn nhiều.
Tô Vi ôm bình nước trong tay, chọc chọc tiểu nòng nọc bên trong.
Nam nhân tự giới thiệu, tên Thẩm Lưu Phong.
“Mẹ, con đón , lập tức liền dẫn bọn họ đây.”
Thẩm Lưu Phong cắt đứt điện thoại, mang theo mấy đổi sang chiếc G, cũng tự lái xe.
Toà nhà lớn.
Xe lái thật lâu, rẽ rẽ vòng vòng, đại khái tầm mười lăm phút, rốt cuộc cũng dừng .
Rất xa, ở một cánh cửa lớn, Tô Vi thấy một nữ nhân mặc áo khoác lông chồn.
Cô diện mạo nhu hòa, mặt tuy rằng dấu vết năm tháng ăn mòn, nhưng vẫn là mỹ nhân.
Tô Vi vẫn còn đang duỗi cổ , bên sợi tinh thần lực phía Lục Nhưỡng chợt bay lên, thiếu chút nữa liền hóa thành đại ma vương.
Bình tĩnh, bình tĩnh!