Khi  đang chuẩn  cúp máy,    kết nối .
"Hạ Thành,   khỏe ?"  vội vàng hỏi.
Đầu dây bên    gì, chỉ  tiếng thở mệt mỏi.
"Rốt cuộc là ,   thể  cho em  ?"
Anh vẫn im lặng.
Đối mặt trong im lặng một lúc lâu, đột nhiên   thấy   một câu  đầu  cuối:
"Đừng cắt đứt sợi tơ nhện..."
Giọng  khàn đặc,  thở phập phồng, tinh thần vẫn   định.
 đang định hỏi thêm thì đầu dây bên   ngắt.
Bồn chồn lo lắng bao ngày, cuối cùng  chỉ để  cho  một câu đố.
Và Ngô Huy, đồng nghiệp cũ của ,  gửi cho  một tin nhắn, bảy chữ ngắn gọn súc tích…
"Chia tay   , đừng điều tra nữa."
Lúc đó  một lòng  tìm kiếm sự thật,  để ý đến lời khuyên của Ngô Huy.
Sau  nghĩ ,  đến huyện Diên Vân, quả thực là quyết định mà  hối hận nhất.
3
Sáng ngày 6 tháng 8 năm 2008,  thu dọn hành lý, lên xe  đến thành phố lân cận.
Đây là mùa hè nóng bức nhất, khắp nơi treo đầy những bảng hiệu quảng cáo Thế vận hội Bắc Kinh. Trên xe ồn ào náo nhiệt,   đều bàn tán về lễ khai mạc Thế vận hội hai ngày  đó.
Trước đây, chúng   từng dự định sẽ cùng  đến Bắc Kinh xem thi đấu  tháng , thậm chí còn mua cả áo đôi.
Giờ đây kế hoạch  theo kịp  đổi.
Từ thành phố đến nông thôn,    đổi ba chuyến xe,  núi  đổi một chuyến xe buýt nhỏ, quanh co khúc khuỷu, thế giới quen thuộc của     cắt đứt.
Huyện Diên Vân  ở vùng hẻo lánh, ẩn sâu trong rừng núi, chỉ  duy nhất một con đường núi thông  bên ngoài. Con đường một chiều hẹp cho hai làn xe chạy dài gần hai trăm cây , giống như Trà Mã Cổ Đạo thời hiện đại.
Nhìn  xa, bốn phía đều là núi non trùng điệp, phủ xanh bởi thảm thực vật tươi , hòa quyện với trời xanh mây trắng. Ban ngày  thì đúng là một cảnh sắc tuyệt .
Xe buýt nhỏ chạy năm tiếng đường núi, khi đến huyện Diên Vân thì trời  tối hẳn, cảnh  non xanh nước biếc cũng  đổi một bộ mặt khác.
Những ngọn núi trùng điệp vô tận, đen thẫm, nhấp nhô như những con thú khổng lồ  vây quanh. Thung lũng  sương mù bao phủ,  bộ cảnh vật đều trở nên mờ mịt, trông âm u đáng sợ.
Thị trấn vắng lặng,   mấy ngọn đèn, mặt đường  là sương mù.
Xe dừng  ở một tấm biển đường  hỏng, những   xe tản , nhanh chóng ẩn  trong sương, đường phố  trở nên trống vắng.
  thấy   gọi : "Cô giáo Lục."
Trong màn sương hiện  một bóng , là hiệu trưởng trường tiểu học Diên Vân, Lưu Kỳ.
Hiệu trưởng Lưu  nhiệt tình,  thấy   liên tục cảm ơn, ông  nhận lấy hành lý của ,    hỏi han ân cần, soi đèn pin dò dẫm trong bóng tối,  về phía trường tiểu học Diên Vân.
Đến trường,   một lát trong văn phòng hiệu trưởng. Lưu Kỳ rót nước cho , giới thiệu tình hình cơ bản ở đây.
Ông   điều kiện ở huyện Diên Vân  kém, mấy năm  cũng  giáo viên trẻ đến, nhưng  ở  nửa năm  bỏ  hết. Hiện tại trường tiểu học Diên Vân, kể cả hiệu trưởng thì chỉ  ba giáo viên, đều là  địa phương. Mỗi giáo viên đều kiêm nhiệm nhiều chức vụ, bản  ông   là hiệu trưởng  là giáo viên ngữ văn, thể dục.
 gật đầu, ít nhiều cũng  chút lơ đễnh.
Trong lòng  vẫn canh cánh chuyện của Hạ Thành, chuyện vụ án xảy  ở huyện Diên Vân và câu đố "sợi tơ nhện" tối qua.
 mới chân ướt chân ráo đến đây,   thể vội vàng hỏi han. Bây giờ  chỉ là một giáo viên dạy tình nguyện.
Lưu Kỳ đưa cho  một danh sách học sinh,  khi chốt xong kế hoạch giảng dạy thì đưa  đến ký túc xá của trường, sắp xếp chỗ ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dung-cat-dut-soi-to-nhen/chuong-2.html.]
Đi đường cả ngày,  thực sự  mệt mỏi.  khóa trái cửa phòng, dọn dẹp hành lý, tắm rửa qua loa  lên giường.
Mặc dù giờ là mùa hè, nhưng đêm  núi  lạnh.  cuộn chặt chăn, nhanh chóng chìm  giấc ngủ.
…
Chỉ nửa tiếng ,  đột ngột tỉnh giấc.
Căn phòng tối đen như mực, ngoài cửa sổ là những dãy núi tĩnh lặng.
Khí lạnh tràn  từ khe cửa sổ và khe cửa, chiếc giường gỗ ọp ẹp phát  tiếng "cót két", "cót két".
 đột nhiên  dậy trong bóng tối.
"Ai?"
 lên tiếng hỏi, vô cùng cảnh giác.
Tối quá,   thấy gì cả.   cảm nhận  một ánh .
Có    phòng .
4
 nắm chặt con d.a.o găm tự vệ, nhanh chóng lật  xuống giường, hai ba bước đến cửa phòng, bật đèn.
Đèn  sáng lắm,  nhanh chóng thích nghi với ánh sáng.
Nhìn khắp bốn phía, một cô bé gầy gò đen nhẻm đang  thẳng đơ sát tường ngay cạnh đầu giường .
Vậy là  nãy    giường, cô bé cách  chỉ vài tấc thôi. 
 lập tức sởn gai ốc.
 dù  cũng chỉ là một cô bé, chắc là học sinh của trường tiểu học .
 cất d.a.o găm, hỏi: "Em là ai?"
"Tiểu Ngọc..." Cô bé nhỏ giọng .
Nhớ  danh sách học sinh mà Lưu Kỳ đưa cho , đúng là  một học sinh tên Triệu Ngọc.
  với cô bé  là giáo viên mới đến,  đó kéo cô bé  xuống giường trò chuyện. 
Vì nhút nhát, Triệu Ngọc  năng lắp bắp.
 hỏi: "Em  bằng cách nào?"
Cô bé chỉ  cửa sổ.
"Tại  em   phòng cô?"
"Trước đây...   ai."
Xem , cô bé thường xuyên trốn  đây  ban đêm.
  hỏi: "Tại   về nhà?"
"Không ..."
"Tại    về nhà?"
Cô bé im lặng.
 nhận  cô bé  nỗi khổ tâm khó , bèn : "Em  thể  với cô giáo Lục, cô giáo Lục sẽ giúp em, thậm chí  thể báo cảnh sát."
Cô bé lẩm bẩm: "Báo cảnh sát..."