Bên trong lại sột soạt một hồi.
“Hạnh Nhi, thân thể nàng thật mềm mại…”
Biểu muội Hạnh nhi một trận lảnh lót như chim oanh: “So với nàng ta thì sao? Biểu ca thích ai hơn?”
“Nhắc đến nàng ta làm gì, nàng ta sao có thể so với nàng, chỉ là tàn hoa bại liễu mà thôi…”
Như để trút hết uất khí trong lòng, hơi thở của Giang Minh càng lúc càng dồn dập, biểu muội Hạnh càng lúc càng rên rỉ nũng nịu.
Một làn gió lạnh thổi qua, khiến vẻ mặt ta càng thêm lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia hưng phấn.
Ta ôm tấm chăn bông kia, đến từ đường, quỳ trước linh vị của cha.
“Người thấy rồi đấy, lần này không phải con muốn ra tay, là do bọn họ tự chuốc lấy.”
7
Giang Minh có lẽ đã chìm đắm trong chốn ôn nhu, liên tục nửa tháng không đến tìm ta.
Hôm đó, hắn vội vã đến, vừa áy náy vừa thâm tình ôm ta vào lòng.
“Mấy tháng nay ta luôn say mê nghiên cứu chế nghệ, đã lạnh nhạt nương tử, trong lòng vô cùng áy náy, nương tử sẽ không trách ta chứ.”
Ta không dấu vết thoát khỏi vòng tay Giang Minh, cười nói: “Thiếp tự nhiên phân rõ nặng nhẹ, khoa cử là việc hệ trọng, sao có thể trách tướng công chứ.”
“Gia đình cữu cữu sắp đến, có lẽ là để bàn bạc chuyện hôn sự của Đại Cường, nàng hãy chuẩn bị một chút, cũng sang nghe xem.”
Đại Cường là con trai lớn của cữu cữu, năm nay mười tám tuổi, cao không tới, thấp không chịu nên mãi chưa nói được chuyện hôn sự, khó khăn lắm mới được đón về huyện thành, nó một mực đòi tìm một cô nương kinh thành, không biết là đã để mắt đến cô gái nhà nào rồi.
“Liên quan gì đến ta, cữu mẫu không ưa ta, ta sẽ không đi.” Ta đặt đồ thêu xuống, quay người vào trong.
Giang Minh không ngờ ta, người vốn luôn ngoan ngoãn, lại lên tiếng phản đối, nhất thời có chút ngây người.
Hắn nhanh chóng phản ứng lại, theo sau nhẹ nhàng nói: “Cữu mẫu sao có thể không ưa nàng, bà ấy chỉ là chưa hiểu nàng mà thôi. Nàng tiếp xúc với bà ấy nhiều hơn một chút, bà ấy nhất định sẽ biết nàng là một nữ tử dịu dàng hiền thục đến nhường nào, yêu thương nàng còn không kịp chứ đâu có không ưa nàng, Vãn Vãn nhà ta vốn dĩ đã là người ai gặp cũng yêu.”
Vừa dứt lời, biểu muội Hạnh nhi bưng một bát thuốc bổ đi vào, hai người nhìn nhau, thần sắc có chút không tự nhiên, lại cố sức che giấu trước mặt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dung-choc-vao-goa-phu/chuong-7.html.]
“Biểu tẩu, cô mẫu dặn ta, thuốc này phải uống lúc còn nóng.” Biểu muội Hạnh nhi giọng nói mềm mại, dáng vẻ ngoan ngoãn.
“Làm phiền biểu muội mỗi ngày đều sắc thuốc cho thiếp, vốn dĩ những việc này đều do hạ nhân làm, giờ lại rơi vào tay muội, thực sự không ổn thì cứ để hạ nhân làm đi.” Ta bưng bát thuốc đặt sang một bên.
Giang Minh lộ vẻ quan tâm: “Nương tử, nàng bệnh rồi sao?”
Ta cười nói: “Bệnh tật gì chứ, là mẫu thân không biết tìm được phương thuốc ở đâu, nói uống vào có thể sinh con trai.”
Ta cười, thần sắc trên mặt Giang Minh và biểu muội Hạnh nhi càng thêm không tự nhiên.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“…Biểu tẩu, người uống nóng đi, ta còn có việc, xin phép đi trước.” Vẻ mặt ghen tuông của biểu muội Hạnh nhi không thể che giấu được, nàng ta vội vàng cáo từ.
Giang Minh thấy vậy, vội vàng tìm lý do rời đi, đuổi theo nàng ta, chắc là phải tốn công dỗ dành một phen.
Buổi chiều, gia đình cữu cữu quả nhiên đến, còn chưa đợi ta đến, Giang mẫu đã sai người đến gọi ta rồi, xem ra ta vẫn là trọng tâm của vở kịch này.
Trong hoa sảnh, cả nhà hòa thuận vui vẻ, đầy đủ mọi người.
Người nhà họ Giang thấy ta hiển nhiên hòa nhã hơn rất nhiều, đặc biệt là Cữu mẫu Giang Minh, tuy không nói là vui vẻ hòa nhã, nhưng cũng không còn sắc sảo khắc nghiệt như trước.
Nàng ta tươi cười nói với Giang mẫu: “Nhà họ Chu ở Tây Đại Phố còn có một tiệm bán thịt heo và một tiệm tạp hóa, không nói là giàu có gì, nhưng sống qua ngày thì vẫn ổn. Cô nương nhà họ Chu ta cũng đã gặp qua, dáng dấp trắng trẻo sạch sẽ, thân thể cũng cường tráng, nhìn một cái là biết người dễ sinh nở.”
Giang mẫu cũng mãn nguyện cười: “Đại Cường nhà ta vốn là người có phúc khí, còn có thể cưới được cô nương kinh thành nữa chứ.”
Chỉ thấy Cữu mẫu Giang Minh bỗng đổi giọng, vẻ mặt lộ vẻ khó xử: “Chỉ là, nhà họ Chu cũng đã nói rõ, họ chỉ có duy nhất một cô con gái bảo bối này, của hồi môn nhất định không ít, nhưng sính lễ cũng không thể quá tồi tàn…”
Lời này vừa thốt ra, cả phòng lập tức im phăng phắc như tờ.
Giang mẫu nhíu mày: “Nhà nó đòi bao nhiêu sính lễ?”
Cữu mẫu Giang Minh đưa tay ra ra hiệu: “Hai trăm lạng.”
Giang mẫu vốn muốn mượn cớ uống trà để che giấu sự bất an, suýt nữa thì phun cả trà ra.
“Hai trăm lạng? Nhà nó sao không đi cướp luôn đi?”
“Hai trăm lạng đâu có nhiều, ta đã hỏi thăm rồi, sính lễ của các cô nương kinh thành khi xuất giá đều được thêm vào của hồi môn mà đưa về nhà chồng.”