Đó là chữ  tay của  trai.
Cô kích động  thôi.
"Anh ơi,  rốt cuộc đang ở ?" Cô kìm nén sự kích động kêu lên.
  ai đáp  lời cô .
Trên tờ giấy trắng  xuất hiện thêm một dòng chữ khác:
"Giang Đào,  cầu thang  vô  thời gian và  gian song song. Chúng   ở cùng thời gian và  gian, nhưng mỗi thời gian và  gian sẽ  một  thời gian chồng chéo, mỗi   vượt quá năm phút. Thời gian của   còn nhiều."
"Mặc dù   cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng nó vẫn tìm  cách để lừa em  đây, kế tiếp lời   em  nhớ kỹ."
“Đây là quy tắc song song giữa  gian và thời gian mà   tổng kết  trong hai năm nay.”
[Cố gắng  theo lời bố , nếu  họ sẽ trừng phạt em]
[Đừng cố mở cửa sổ hô hoán, sẽ  phiền hàng xóm nghỉ ngơi]
[Nhà vệ sinh là nơi an , nếu gặp nguy hiểm, em  thể trốn trong nhà vệ sinh, giống như chúng    khi còn nhỏ, nhưng hãy nhớ, đèn trong nhà vệ sinh  màu vàng]
[Mặc dù nhà vệ sinh  an  nhưng đừng ở trong nhà vệ sinh quá mười lăm phút]
[Đừng  xuống gầm giường, nếu vô tình  thấy thì hãy nín thở ngay lập tức]
[Nếu phát hiện bố    bộ đồ ngủ màu đỏ thì hãy trốn  nhà vệ sinh ngay, họ   ]
[Em  thể rời khỏi ngôi nhà  bằng cửa chính, nhưng hãy nhớ lấy: Tòa nhà  4 của chúng    thang máy, nếu em  thấy thang máy, tuyệt đối   ]
[Hãy nhớ kỹ: Trong khu    mèo, nếu em  thấy mèo, xin đừng tin  mèo]
[……ngược ]
Quy tắc cuối cùng    vội vàng, nó  tô một lớp mực dày, cô chỉ  thấy chữ "ngược ".
Ngoài  còn   nhiều quy tắc kỳ lạ và   phi logic  giấy mà cô  thể hiểu .
Cô nhanh chóng lấy cây bút ở đầu giường  và bắt đầu  lên tờ giấy trắng.
"Anh ơi, chẳng lẽ   sống trong thời gian và  gian song song trong hai năm qua ?"
Một dòng chữ nhanh chóng xuất hiện  tờ giấy trắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dung-di-len-cau-thang-trong-nha/chuong-3.html.]
" , sáu giờ là cơ hội duy nhất của em, nếu  thì ngay cả  cũng   khi nào cầu thang  xuất hiện."
Chữ  ở câu cuối trở nên  nghệch ngoặt.
"Khương Đào, hãy nhớ kỹ,  trai  yêu em, em nhất định  trốn ..."
Chữ   tờ giấy trắng đột ngột dừng , ngay cả nét chữ cuối cùng của chữ “” cũng   thành.
Cô  rằng sự chồng chéo của thời gian và  gian  kết thúc.
Đồng hồ  điện thoại chỉ 23 giờ.
Nói cách khác, cầu thang sẽ xuất hiện trở   lúc 5 giờ sáng.
Cô vô thức cúi đầu  xuống  giường.
Đáy giường tối om, tựa hồ ẩn giấu cái gì đó cực kỳ khủng bố.
Cô lập tức   chỗ khác.
Cô hít một  thật sâu,  kỹ quy tắc quan trọng  một  nữa  nhét nó  túi.
Lúc , tiếng gõ cửa vang lên.
"Khương Đào, bây giờ bố con đang  tức giận,  khuyên con nên  ngoài và thừa nhận  lầm của  với bố ngay lập tức." Giọng  sắc bén của “” vang lên.
Có sự hưng phấn kỳ lạ trong giọng điệu của bà .
Cô cắn môi, cơ thể run lên vì sợ hãi.
"Con tiện nhân! Ra ngoài nhanh lên!"
Cánh cửa rung chuyển mạnh, kèm theo tiếng đập mạnh.
Cô hít một  thật sâu và nhanh chóng lên giường trùm mền.
"Khương Đào, bố   cuối, hy vọng con  thể chủ động bước ."
Giọng  của  “bố” vô cùng u ám, xen lẫn sự oán độc và ác ý  chút giấu giếm.
Cô bịt chặt miệng ,  để tiếng nức nở của chính  phát .
Cuối cùng, bên ngoài bao trùm một  im lặng.