Chẳng lẽ họ bỏ cuộc  ?
Ngay khi cô thở phào nhẹ nhõm, giọng  của “bố” đột nhiên vang lên——
“Bố thậm chí còn  thấy con giả vờ ngủ.”
Cô run rẩy chui đầu .
Bóng của bọn họ phản chiếu xuống đất qua kẽ hở  cửa,  dài và hẹp.
Cô  chằm chằm  cái bóng của họ, đột nhiên cảm thấy  gì đó  đúng.
Bởi vì cô  thấy cái bóng là hai chân của bọn họ.
Nếu là  bình thường, thì phần  của cái bóng hẳn là cái đầu.
 thứ cô  thấy là hai cái chân.
Giờ phút , trong nháy mắt m.á.u cô như đông cứng .
Họ đang  lộn ngược.
Vì thế họ  thể  thấy nhất cử nhất động của cô .
Cô run rẩy  úp sấp xuống.
Cô thấy hai cặp mắt  khe cửa——
Trừng mắt  cô.
Giờ phút , cô cực kỳ căng thẳng.
 cô  giữ vững bình tĩnh.
Cô nhặt chiếc điện thoại  đất lên: “Sao điện thoại  rơi xuống đất  nhỉ?”
Tay cô  khống chế  mà run lên.
Bởi vì khi liếc qua, cô vẫn thấy họ vẫn đang  cô.
Gắt gao  chằm chằm  cô.
Lúc  cô  thấy tiếng chìa khóa cắm lỗ khóa.
Tim cô như  nhảy lên cổ họng.
Giây tiếp theo, cánh cửa mở .
“Bố ”  ngoài cửa,  cô mỉm .
Nụ  của bọn họ  kỳ lạ.
Họ rõ ràng đang mỉm , nhưng đôi mắt của họ  hề cong chút nào.
Đầu của họ nghiêng 45 độ, mỉm   cô.
Một trực giác nguy hiểm cho cô , cô  rời khỏi đây ngay lập tức.
 cô  chậm một bước.
Bàn tay gầy như que củi của “” chợt túm lấy tóc cô.
Bà  nheo hai mắt ,  chằm chằm cô với con ngươi tối tăm nhỏ hẹp.
"Tóc con mọc dài như  từ khi nào ? Không    con   phép để tóc dài ?"
Da đầu của cô  kéo mạnh đau đớn.
Sức lực của “” mạnh đến mức tưởng chừng như bà  đang  kéo cả đầu tóc cô xuống.
Bọn họ bắt cô quỳ xuống.
Con d.a.o rỉ sét đó vắt ngang cổ cô.
“Khương Đào, bố   , trẻ con   lời sẽ  trừng phạt.” Đôi mắt nheo nheo của “bố”  chằm chằm  cô, khóe miệng mỉm  gần như chạm tới  tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dung-di-len-cau-thang-trong-nha/chuong-4.html.]
Trong giây lát, nỗi sợ c.h.ế.t khiến  cô cứng ngắc.
Trong lúc tuyệt vọng, cô hét lớn: "Anh trai tới !"
Cônghe thấy tiếng "răng rắc".
Đầu của “bố ”  ngoắt 180 độ.
Cô  thể  thấy tiếng đầu lâu nứt sởn gai óc.
Tận dụng thời điểm , cô lao thẳng hướng nhà vệ sinh.
Đèn trong nhà vệ sinh vẫn sáng, bao phủ một vầng sáng màu đỏ.
[Nhà vệ sinh là nơi an  duy nhất, giống như khi chúng  còn nhỏ, họ   chúng  trốn trong nhà vệ sinh]
[ hãy nhớ, đèn nhà vệ sinh  màu vàng]
Đợi , màu vàng? !
Bàn tay cô đang duỗi  giữa  trung bỗng khựng .
Ánh sáng đỏ rực chiếu xuyên qua tấm kính mờ.
“Khương Đào, con định trốn trong nhà vệ sinh như hồi nhỏ ?”
Giọng của “bố” vang lên từ phía  cô.
Ông  từ từ tiến  gần cô, với nụ  khiến   phát lạnh  khuôn mặt.
Cô cảm thấy  điều gì đó  thích hợp.
Ông   lao về phía cô như  nữa;
Mà như thể đang mong đợi điều gì đó.
Nếu nhà vệ sinh lúc  thực sự an  thì ông  nhất định sẽ tìm  cách ngăn cản cô .
Trừ khi nhà vệ sinh  đèn đỏ là  an .
 mà, cô  chuyển hướng sự chú ý của ông .
Cô đặt tay lên tay nắm cửa phòng tắm  từ từ vặn xuống.
Quả nhiên, cô  thấy nụ   mặt “bố” ngày càng lớn.
Ngay lúc cánh cửa chuẩn   cô mở, cô nhanh chóng chạy về phía cửa chính, mở nhanh cánh cửa  lao  ngoài.
Lúc cánh cửa đóng , cô  thấy vẻ mặt oán độc cùng  cam lòng của “bố”.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Điều   nghĩa là hiện tại ông   thể  ngoài.
Trên tờ giấy  trai cho cô  một quy tắc:
[Nếu em rời khỏi nhà, “bố ” sẽ tạm thời  thể theo]
 cô còn  kịp thả lỏng.
Thứ hiện   mắt cô là hành lang hẹp quen thuộc.
Dán  tường là loại giấy quảng cáo lừa đảo giống như ở hành lang ngoài đời thực.
Ngay cả tờ giấy thông báo tìm mèo cũng  treo  tường.
Chiếc đèn sợi đốt phía  đầu rõ ràng  cũ, chập chờn, phát  tiếng điện xèo xèo.
Hành lang quá yên tĩnh.
Nơi  cách âm rõ càng  kém.
Mỗi   học về, cô đều  thể  thấy tiếng mạt chược, tiếng vợ chồng cãi , tiếng tivi và tiếng trẻ con .
 bây giờ hành lang im lặng đến c.h.ế.t .
Im lặng đến mức cô chỉ  thể  thấy nhịp tim đập như sấm của chính .