4.
Sau khi tìm  chỗ ở tại Nam Thị,  lang thang khắp nơi.
Mưa bụi Giang Nam, những con hẻm mờ sương… mỗi thứ đều khiến  say mê chẳng chán. Không ngờ sáng ngày thứ ba,   bất ngờ nhận  cuộc gọi từ Hoắc Khuynh.
Có vẻ như   tỉnh ngủ, giọng khàn khàn hỏi : “Lâm Diễm, đôi khuy măng sét hồng ngọc em mua cho  trong buổi đấu giá năm ngoái, để  ?”
 ngừng một chút, đáp: “Ngăn kéo thứ hai trong tủ phụ phòng  đồ.” Rồi  hỏi: “Anh định tham dự sự kiện gì?”
Hoắc Khuynh: “Lễ cắt băng khai trương trung tâm thương mại.”
 : “Bộ vest  kèm  ở hàng thứ hai, cái thứ tư.”
Hình như  vẫn còn ngái ngủ, đầu dây bên  vang lên tiếng lục lọi đồ đạc, xen lẫn vài câu lẩm bẩm khó chịu.
 lắng  một lúc  lên tiếng: “Tìm thấy ?”
Đầu dây  bỗng im lặng, như thể  chợt nhận  điều gì, “Tìm  . Xin ,  cố ý  phiền em.”
 “ừ” một tiếng, bình thản : “Em .” Rồi dặn dò: “Anh bảo  giúp việc dọn  đồ đạc . Sau  nếu  tìm thấy gì,  thể hỏi họ. Và cũng… đừng gọi cho em nữa, đừng  phiền em.”
Hoắc Khuynh im lặng một lát, chỉ đáp: “Được.”
 cúp máy, chặn luôn  .
Rồi   xuống ngủ tiếp.   ,    ngủ yên. Trong mộng,  thấy đủ loại giấc mơ kỳ lạ.
Thấy năm 14 tuổi,  cùng bạn bè nô đùa trong sân trường. Thấy năm 15 tuổi,  đầu gặp Hoắc Khuynh  bầu trời trong xanh. Thấy năm 16 tuổi,  lén trốn nhà  đua xe,  ba  đ á n h g ã y chân. Và còn nữa...
Một hồi chuông chói tai vang lên.  choàng tỉnh khỏi giấc mộng, cáu kỉnh  tìm điện thoại  đầu giường.
Là một  lạ.
 bấm , đầu dây bên  truyền đến giọng  lịch sự: “Chào chị,   chị là  của bé Hoắc Vũ Thời  ạ?  là giáo viên lớp mầm non của bé. Chuyện là hôm nay trường tổ chức hoạt động trưng bày robot, bé Vũ Thời cũng đăng ký tham gia, nhưng   mang theo sản phẩm. Bé  là  chuẩn  giúp. Không  chị  thể mang đến giúp bé  ạ?” Giọng cô giáo   thiện, nhiệt tình.
 siết chặt điện thoại, khẽ nhắm mắt , chỉ thấy mệt mỏi khôn tả. Cách đây  lâu,  còn  ở phòng khách, cúi đầu  theo bản vẽ hướng dẫn trong video, từng chút một lắp ráp con robot giúp Vũ Thời.
Chỉ là hôm đó   quá vội vàng, con robot vẫn còn dang dở.
   ngoài cửa sổ, nắng  lên cao, khẽ  với cô giáo: “Xin  cô, quyền giám hộ của Hoắc Vũ Thời   còn thuộc về .  cũng sẽ  chăm sóc thằng bé nữa. Ngoài … bé đang ở bên cạnh cô  ?”
“À…” Cô giáo  chút lúng túng, “Vâng, Vũ Thời đang  ngay bên cạnh .”
 khẽ thở dài: “Vậy… phiền cô mở loa ngoài giúp  một chút  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dung-hoi-ve-ngay-ay/chap-2.html.]
“Được,  ạ.”
“Cảm ơn cô.”
Đầu dây bên  vang lên tiếng di chuyển điện thoại,  đó là một  im lặng.  , Hoắc Vũ Thời đang .
Trạm Én Đêm
 nhẹ nhàng : “Hoắc Vũ Thời, robot của con ở trong hộp đồ chơi trong phòng con. Con  thể gọi cho ba đến mang đến giúp, hoặc nhờ bất kỳ ai.   ,  mong con đừng gọi cho  nữa. Mẹ sẽ  đến đón con, cũng  giúp con  đồ thủ công nữa. Con  mà, …  còn là  của con nữa .”
Nói xong,   lễ phép xin  cô giáo một  nữa,  đưa tay tắt máy.
5.
Nói  những lời như  với đứa con mà   dốc nửa mạng sống mới sinh … Cuối cùng cũng khiến    khỏi đau lòng.
   còn nhớ rõ, từ khi nào Hoắc Vũ Thời bắt đầu càng lúc càng giống Hoắc Khuynh.
 và Hoắc Khuynh vốn là hôn ước  định sẵn từ  sớm.
Khi  14 tuổi, ông nội và ba  cùng trưởng bối nhà họ Hoắc từ trong thư phòng bước ,  mặt đều là nụ  đầy hài lòng. Từ ngày đó,  liền  nhà họ Hoắc xem như con dâu tương lai mà nuôi dạy.
Lúc còn  học, nhiều bạn bè  ngưỡng mộ  cảnh gia đình .
  phản bác, chỉ  khổ. Cuộc sống của  đủ đầy, nhưng    chút tự do nào.
Lần thi  cấp Ba,   đạt kết quả .
Nửa đêm,   tức đến phát điên, cảm thấy  khiến bà mất mặt, liền xông  phòng, kéo  dậy và tát thẳng  mặt.
Lên cấp Ba,  nổi loạn, sớm  mối tình đầu. Ba  tặng  thêm một cái tát, lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu   gả  nhà họ Hoắc, thì chỉ  thể lấy mấy ông doanh nhân hơn  gần hai chục tuổi mà thôi.”
Lần đầu tiên  gặp Hoắc Khuynh, là năm  15 tuổi. Hai bên gia đình sắp xếp để chúng  gặp mặt.
Khi  Hoắc Khuynh  khác bây giờ, là một thiếu niên  , cảm xúc luôn hiện rõ  khuôn mặt.
Ấn tượng của  về   sâu. Chỉ nhớ bầu trời trong xanh, áo sơ mi trắng và một đôi mắt chất chứa quá nhiều cảm xúc.
Sau đó,     vì  yêu đầu mà cãi  với gia đình.
  khâm phục,   ghen tị. Ít …  dám phản kháng,  quyền từ chối.
  bao lâu,  Hoắc Khuynh  đến nhà . Trên mặt mang nụ  nhã nhặn,  thoáng chút áy náy, nắm tay   : “Chị thông gia yên tâm, chuyện của Khuynh nhà em,  giải quyết  thỏa .”
 núp  cánh cửa, lặng lẽ  hết, trong lòng chỉ thấy hụt hẫng. Thì … đúng là như .
Sau đó, gia đình  bắt đầu liên tục sắp xếp để  gặp gỡ Hoắc Khuynh. Lúc đầu  còn tỏ rõ sự kháng cự, thái độ đối với   lạnh nhạt.  về , dường như  cũng dần chấp nhận, thỉnh thoảng sẽ  vài câu với .
 tận mắt chứng kiến  từ một thiếu niên gai góc dần dần trở nên trầm lặng, thu   biểu cảm. Còn hương thơm hoa dành dành đặc chế   , cũng theo thời gian mà tan biến   khí.