12.
Sau khi  dặn bảo vệ   tự tiện để  lạ lên nhà nữa… Hoắc Khuynh bắt đầu đổi chiêu.
Có khi sáng sớm     chờ ở cổng khu chung cư. Ngồi phía  xe Maybach, vẻ mặt như cả đêm  chợp mắt. Thấy   khỏi nhà, liền vội vàng bước đến, đưa cho  một phần bữa sáng còn nóng hổi, khói bốc nghi ngút: “Buổi sáng em thường   ăn gì, như    cho  dày , ăn một chút nhé.”
Có khi   còn dắt theo cả Vũ Thời, lặng lẽ  phía  , chờ  dắt An An  dạo.
  từng liếc  họ lấy một . Chỉ một mực  thẳng,  hề dừng bước.
Những  hàng xóm  quen lúc dắt chó đôi khi cũng tò mò hỏi: “Hai cha con  trông  trai thế, là gì với cô ?”
 trả lời thẳng: “Là chồng cũ từng   trong lòng, và đứa con trai thích cô  hơn .”
Họ lập tức sượng mặt. Rồi nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ  .
Từ đó, mỗi  thấy cha con họ xuất hiện, họ đều nhắn  cho : “Đừng  ngoài vội, bọn họ  tới .”
 chỉ mỉm  dịu dàng, : “Không  ,  quen .”
Bởi  thực sự  chẳng còn để tâm nữa.
13.
Hoắc Khuynh vốn là   bận. Công ty   bao nhiêu việc chờ   xử lý. Anh   thể cứ mãi ở đây dây dưa với .
Nhiều ,  thấy    trong xe, mệt mỏi đến mức dựa  ghế, điện thoại  ngừng đổ chuông.
Có thể là cuộc gọi từ công ty. Cũng  thể là từ nhà họ Hoắc.
Dù  thì, thời gian   đưa Vũ Thời  ngoài cũng  quá lâu.
Thỉnh thoảng, Vũ Thời còn lén  lưng ba , bảo tài xế đưa nó đến tìm . Sau đó lặng lẽ bước theo  , từng bước một, chẳng  lời nào.
 vẫn tập trung dắt An An  dạo. Tỉ mỉ rót nước, đút snack cho nó.
Mỗi  như thế, An An  lắc cái đuôi nhỏ, khe khẽ “gâu gâu” với  đầy vui vẻ. Còn Vũ Thời, chỉ  yên bên cạnh,   gì.  trong mắt nó,  là oán giận.
Trẻ con  giỏi giấu cảm xúc như  lớn.
Một , An An chạy nhanh quá, Vũ Thời  đuổi kịp, luống cuống vấp ngã  đường đá.
Cuối cùng, nó bật .
Đôi mắt đỏ hoe,   uất ức: “Mẹ… con đau…”
Từ khi hiểu chuyện, Vũ Thời  ít . Có lẽ vì   là cảm xúc dồn nén,  đau  tủi . Nó  sấp  đất, gào  như sắp tan nát.
Còn  chỉ  đó, lặng lẽ  nó,   gì cả.
Cho đến khi nhóm vệ sĩ phía  nó chạy tới, bế nó rời khỏi mặt đất.
Hồi xưa, mỗi  Vũ Thời bệnh,  đều cuống cuồng, tim đau như thắt.  hiện giờ, trong lòng  phẳng lặng như mặt hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dung-hoi-ve-ngay-ay/chap-5.html.]
Không còn một chút gợn sóng.
14.
Cuộc sống hiện tại của , sẽ  vì sự xuất hiện của cha con nhà họ Hoắc mà  xáo trộn.
Từ  chuyến du lịch gần đây,  đăng ký tham gia một câu lạc bộ đua xe. Ban đầu chỉ  khơi  chút đam mê cũ. Không ngờ  may mắn lọt  vòng sơ tuyển của một giải đấu.
Dù khả năng  loại ngay từ vòng đầu  cao,  vẫn nghiêm túc chuẩn  suốt một thời gian dài.
Cuộc thi diễn  một tuần  đó.
 cố ý đặt vé máy bay  rạng sáng hôm xuất phát, để  ai .
Căng thẳng, hồi hộp nhưng cũng  bình thản. Gió  đường đua như xé toạc cái nắng chói chang, thời gian như ngưng đọng giữa tiếng bánh xe ma sát mặt đường.
Mồ hôi trong bộ đồ đua rịn ướt lưng áo, thiêu đốt trong từng giây rượt đuổi quyết liệt.
 tháo mũ bảo hiểm, mang theo  thở đẫm mồ hôi bước lên bục trao giải. Tiếng reo hò từ khán đài vang dội như thủy triều dội về.
Á quân.
Kết quả ,   từng dám mơ.
 theo dòng  rời khỏi sân thi đấu. Hoắc Khuynh đang  giữa đám đông hỗn loạn, dắt tay Vũ Thời. Trong lòng Vũ Thời ôm một bó hoa.
Nó ôm chặt bó hoa như sợ   khác va   dập mất, cảnh giác né tránh tất cả những ai  ngang.
Vừa  thấy , Hoắc Khuynh khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên một nụ  nhàn nhạt, môi mấp máy hai chữ. Dựa  khẩu hình,  lẽ là: “Chúc mừng.”
Vũ Thời thì mặt đỏ bừng vì phấn khích, vẫy tay thật cao: “Mẹ ơi! Mẹ giỏi quá !”
Xung quanh   ít   chúng , mỉm  như đang chứng kiến một gia đình hạnh phúc.
  chỉ thấy… phiền phức.
 cúi đầu ôm lấy đồ đạc,  thẳng về phía .
Cha con Hoắc Khuynh lập tức đuổi theo.
“Miểu Miểu, thì  em còn  đua xe. Trước đây   từng kể với ?”
“Mẹ! Khi  vượt chiếc xe phía , con hồi hộp  c.h.ế.t luôn á!”
Trạm Én Đêm
  đáp, cũng chẳng  đầu, chỉ cắm đầu bước .
Hoắc Khuynh níu lấy cổ tay , hạ giọng khẽ hỏi: “Miểu Miểu, tối nay cùng  ăn mừng một bữa ,  ? Anh… Vũ Thời thật sự  nhớ em.”
Vũ Thời  , lập tức ngước mắt lên  , ánh mắt tràn đầy mong chờ, cố gắng nhét bó hoa  tay .
 nhẹ nhàng rút tay , tránh , “ bận,   thời gian. Hai  ăn .”