DƯỚI ÁNH TRĂNG TRÊN TƯỜNG THÀNH - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:34:48
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta nuốt nước bọt, trong lòng khỏi chút e sợ. Ta tên vô cao hơn nhiều đó cùng với tiểu tư cũng cao hơn nhiều bỏ mặc cô gái , từng bước tiến về phía .

Thôi, hảo hán chịu thiệt mắt. Cô gái cũng chạy xa , chuồn là thượng sách. Ta dùng ánh mắt ám hiệu cho những bạn đồng hành xung quanh, định thi triển khinh công chạy lấy kế.

Tuy nhiên, còn kịp chạy hai bước thì dẫm dải lụa buông thõng từ tay áo, ngã mạnh chổng vó. Áo xuân mỏng manh, đầu gối và lòng bàn tay lập tức xước da, rỉ những vệt m.á.u li ti. Ta kịp để tâm đến nỗi đau, vội vàng bò dậy định chạy tiếp, nhưng cánh tay kềm chặt.

“Chạy nhanh thật.” Tên vô bóp cánh tay , đ.á.n.h giá từ xuống , trong mắt ý : “Trông mềm yếu, non nớt như nặn nước , mà chịu đau giỏi ghê.”

“Thả Bang chủ !” Ta cố gắng nhớ những võ công võ sư dạy, nhấc chân đá thẳng lên. Mũi tên vô lập tức thấy máu.

“Mẹ kiếp, c.h.ế.t!” Dứt lời, tên vô dùng sức ở tay. Ta đau đến run rẩy cả , nhưng vẫn cố chịu đựng rơi nước mắt, giận dữ trừng mắt . Tên vô hung hăng mắng: “Cả Kinh thành mấy ai dám chọc lão tử! Hàn đại gia xem xem, nha đầu như ngươi mấy lá gan dám…”

Hắn còn xong, đột nhiên một cước đá bay xa. Ta ngã xuống đất, sửng sốt một thiếu niên áo xanh từ xông . Hắn thủ cực kỳ linh hoạt và ác liệt, đ.á.n.h tên vô cùng tiểu tư mặt mũi bầm tím, lảo đảo bỏ chạy.

Thiên giáng thần binh ? Ta kích động bò dậy, vỗ vỗ bụi quần áo, chân cà nhắc chạy đến bên cạnh thiếu niên. Ánh mắt long lanh vì phấn khích. thiếu niên hình gầy gò , mặc cho hỏi tới hỏi lui, vẫn đờ đẫn , chỉ rằng là gia nô lưu lạc, tên, chỉ ngang qua mà thôi, thỉnh thoảng sờ sờ gáy, ánh mắt lảng vảng về phía .

Ta đầu , phía là con hẻm Thuận Nghĩa một bóng .

Ta tháo chiếc trâm Đông Châu đầu, cởi chiếc vòng Phỉ Thúy cổ tay, gỡ chiếc khóa bình an đeo cổ, nhét tất cả tay thiếu niên ngây : “Ngươi nhà, những thứ cho ngươi đổi bạc thuê khách điếm. Ngươi gia nhập Thiên Phúc Bang ? Sau sẽ cho ngươi bạc, nhiều bạc đó nha.”

Thiếu niên ánh mắt lảng tránh, lắc đầu.

“Vậy mua đồ ăn cho ngươi nhé? Kẹo hồ lô của tiệm Kỷ gia ở Nam thành tròn to, bánh quế hoa của bà Tiêu ở Tây thị mềm dẻo ngọt thơm, còn cánh gà sốt của tiệm Hồi Phường Trai tan chảy trong miệng, ?”

Thiếu niên ánh mắt lảng tránh, lắc đầu.

“Vậy còn y phục thì ? Y phục của ngươi nhàu hết cả . Vải Lưu Vân Phong Thanh của Tiệm Vải Diên Phúc lắm, trưởng mặc loại đó, võ nghệ của cũng giỏi như … Ừm, vẫn giỏi hơn một chút xíu chứ. Ta mua cho ngươi ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/chuong-22.html.]

Thiếu niên ánh mắt lảng tránh, lắc đầu.

Ta chút thất vọng, giống với những hùng hào khí trong thoại bản chút nào! “Ngươi thực sự gia nhập Thiên Phúc Bang ? Với thủ giỏi như ngươi, hành hiệp trượng nghĩa, cướp của giàu chia cho nghèo ? Cứ mãi một gia nô vô chủ vô danh tiểu ? Sống một đời ấm ức như ? Không nghĩ đến chí hướng cao cả hơn ?”

Thiếu niên hỏi ngược chút ngơ ngác. Sau khi ngơ ngác xong, ánh mắt bắt đầu lảng tránh. Mãi lâu mới gật đầu, lắp bắp : “Được.”

Tinhhadetmong

“Thật !” Ta kích động thiếu niên ngốc nghếch : “Vậy, ngươi gọi là Tề Nô Nhi .”

Tuy vốn xuất là gia nô, nhưng theo họ Tề của , nhất định sẽ thành danh lập nghiệp.

Sau , mỗi lẻn khỏi phủ, đều dẫn theo Tề Nô Nhi. Hắn cả ngày ngây ngô, thích chuyện nhưng cực kỳ giỏi đ.á.n.h . Nếu chọc thổ phỉ lưu manh du côn nào, sẽ cần cao chạy xa bay nữa. Trong ngoài phủ, càng ngày càng khoa trương và kiêu căng, cuối cùng cả Kinh thành đều : Tiểu nữ nhi của Tề gia tuy dung mạo xinh nhưng thực sự dễ chọc, khiến Phụ đau đầu lâu. Đương nhiên, Tề Nô Nhi theo cơm ăn áo mặc thì lo, mặc dù bây giờ , những ngày tháng chạy nhảy náo loạn khắp các ngõ hẻm Kinh thành quả thực thể xem là chí hướng cao cả .

Cho đến khi Tề gia gặp nạn, còn gặp nữa.

 

Ta thu hồi tư tưởng, ngày hôm nay đột nhiên hiểu tại ánh mắt Tề Nô Nhi hôm đó luôn lảng tránh. Quả thực, hôm đó Hoàng thượng cũng mặt ở hẻm Thuận Nghĩa, chỉ là xuất hiện công khai mà thôi. Tề Nô Nhi là hầu, quyết định hành sự tất nhiên sắc mặt chủ tử. Ta tự hỏi Hoàng thượng bài ca d.a.o biên soạn về Ninh Vương chứ? Nhất định là Tề Nô Nhi học kể cho . Tề Nô Nhi của Hoàng thượng dối là gia nô vô chủ. Hoàng thượng đặt Tề Nô Nhi bên cạnh là vì mục đích gì? Vì đ.á.n.h thành lầu, vì tranh đoạt ngôi vị với Thái tử, nên lợi dụng giám sát Tề gia và tính toán Thái t.ử ư?

Ta đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

“Trẫm hề tiểu nhân như .” Hoàng thượng thấy cúi đầu suy tư, sắc mặt trầm uất, liền dậy gõ một cái trán . Ta ôm trán, trong lòng thầm hận: Chuyện gì thế , mỗi tâm tư đều thấu!

“Sao tiểu nhân chứ, ngươi chính là vì Nhị ca cưới Hàn gia tẩu tẩu, còn vì đ.á.n.h ngươi thành lầu, ngươi mới cố ý để Tề Nô Nhi dối! Lúc đó mới mười tuổi…”

Hoàng thượng ánh mắt sâu thẳm . Ta đột nhiên ngừng lời.

Ta mới mười tuổi?

Loading...