Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 45: Cô Và Chúng Tôi Hoàn Toàn Khác Biệt (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-13 05:47:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Chiêu bước thêm một bước về phía .

Đám đông khán giả xung quanh vốn che khuất phần lớn cơ thể cô, Tống Chiêu tách bọn họ , phơi mũi tên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Bảo Âm, cô ngước cằm thẳng.

dám ở đây, cô dám b.ắ.n ?

Bảo Âm cảm thấy khiêu khích lớn, lập tức dùng sức kéo căng dây cung, cô chằm chằm Tống Chiêu như săn mồi, bên tai văng vẳng lời Tố Mộc Phổ Nhật hai ngày :

Mỗi bước mỗi xa

“Bảo Âm, cả đời chỉ yêu mỗi Tống Chiêu thôi, ngoài cô khả năng nào khác, em đừng lãng phí thời gian nữa.”

Nỗi đau lòng và thất vọng lúc đó ùa về, tim Bảo Âm đập như trống, mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Tất cả là tại phụ nữ đáng ghét , tình cảm của chị cô mới lãng phí bao nhiêu năm, và tình cảm của cô mới trở nên vô vọng! Bảo Âm kéo cung càng lúc càng căng, cảm xúc phá vỡ lý trí, cô nghiến răng buông tay thật mạnh!

— Mũi tên chệch khỏi mục tiêu ở trung tâm sân đấu, b.ắ.n xuống ngay chân Tống Chiêu.

Tống Chiêu lớn hề che giấu, thèm để ý đến vẻ cứng đờ và oán hận của Bảo Âm, bỏ .

...

Khắp thảo nguyên đang diễn các cuộc vui và thi đấu, bên ngoài hiểu ngôn ngữ chỉ thể cưỡi ngựa xem hoa, thể cảm nhận ý nghĩa to lớn của sự kiện đối với họ, tiếng reo hò ngày càng dữ dội phát từ đám đông xem đấu vật. Tống Chiêu hiểu những gì xung quanh, cô đến gần ovoo, lúc một cơn gió thổi đến, chiếc khăn ha đa màu xanh bay thẳng mặt cô. ‎

Tống Chiêu nhẹ nhàng đưa tay gỡ , khăn ha đa quấn quanh bàn tay cô, theo gió bám cổ tay cô, đột nhiên, từ phía dùng sức gạt mạnh tay cô :

“Энэ бол үхэшгүй мөнхийн чих юм!”

Tống Chiêu kinh ngạc , thấy một ông lão mặt mày nghiêm nghị đang gắt gỏng, ông lão mắng mỏ lớn tiếng, nhưng Tống Chiêu hiểu ông đang gì.

“Xin .” Cô mơ hồ đoán, cô chạm khăn ha đa, đại khái là sai trái.

Ông lão chấp nhận lời xin của cô, trực tiếp dùng con d.a.o Mông Cổ mang theo cắt tua rua của chiếc ha đa mà cô chạm , trong miệng lẩm bẩm, ông cắt một nhúm bờm ngựa đỏ. Ông dùng nước suối sạch trộn hai thứ với , đó đo một vị trí cụ thể ở phía đông ovoo, dùng sống d.a.o đào một cái hố nhỏ, và chôn mảnh ha đa Tống Chiêu “ ô uế” xuống.

cố ý chạm nó, là gió thổi bay tới.”

Tống Chiêu cố gắng giải thích, ông lão oán trách trừng mắt cô, và càng tức giận thêm một tràng dài, lời chỉ trích của ông thu hút ánh của nhiều . Những đó thấy ha đa cắt một mảnh, cũng vây nhiều lời bằng tiếng Mông Cổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-45-co-va-chung-toi-hoan-toan-khac-biet-1.html.]

Mặt Tống Chiêu đỏ bừng, mà ông lão , khi chôn mảnh vải vụn xong, thậm chí còn đổ rượu sữa ngựa hết đến khác rửa tay .

Chuỗi hành động “thanh lọc” khiến Tống Chiêu cảm thấy một sự sỉ nhục khó tả. Cô rời , nhưng ông lão vẫn lặp lặp : “Энэ бол үхэшгүй мөнхийн чих юм!”

“Rốt cuộc là ý gì?” Tống Chiêu thể chịu đựng nữa, chỉ nhanh chóng kết thúc chuyện, cô lục túi tìm kiếm thứ gì đó thể bồi thường, khi chạm tờ tiền màu đỏ, cưỡi ngựa đến từ phía cô.

“Cô nghĩ cái gì cũng thể giải quyết bằng tiền ?”

Bảo Âm nhảy xuống khỏi lưng ngựa, giữ tay Tống Chiêu. “Người Mông Cổ chúng trọng tình trọng nghĩa, giống Hán các cô tùy tiện lừa tiền, nga bá các [*Tiếng Mông cổ: ông nội] đang với cô, chiếc khăn ha đa đó là tai của Trường Sinh Thiên.”

khinh miệt liếc Tống Chiêu một cái, bước đến mặt, ngoan ngoãn vài câu với ông lão và những xung quanh, những đó xong, vẻ mặt khác , bọn họ chỉ trỏ Tống Chiêu, nhưng cuối cùng cũng rời .

“Ngay cả khăn ha đa ovoo, cô cũng chạm ?”

Bảo Âm tiếp tục trách móc. “Khăn ha đa linh thiêng, liên quan mật thiết đến mạch sống của thảo nguyên, càng đến cô còn là Hán! Cô chạm , linh khí sẽ mất !”

“Là gió thổi nó bay tới.”

“Thế thì cô đừng gần ovoo chứ! Lẽ nào còn oan ức cho cô ?!”

Tống Chiêu tự nhận , hơn nữa nãy còn nhờ Bảo Âm giúp đỡ, vô sự bực bội quấn lấy cô, cô bỏ , nhưng Bảo Âm : “Không hiểu quê hương của Tô Mộc, xem trận đấu của Tô Mộc, ngay cô thật lòng yêu !”

“Cô xem thì cứ mà xem.” Tống Chiêu đưa tay che nắng, che vẻ mặt phiền phức của Bảo Âm, “ chỉ lúc thi đấu mới gặp .”

cô chẳng hiểu gì mà!”

Bảo Âm khinh thường bĩu môi, kiêu ngạo : “Người như cô, chắc chắn hiểu ngày hội Natamu ý nghĩa gì , cô tại thảo nguyên chúng thi b.ắ.n cung và đấu vật ? Có chúng dành tình cảm như thế nào cho mảnh đất ! Hừ, sáng sớm Tô Mộc đặc biệt nhờ Cách Đồ đến giải thích cho cô ở sân đấu, nếu , chắc cô còn chẳng hiểu trận đấu là gì nữa.”

Tống Chiêu nhắm mắt đảo tròn khinh bỉ, bực bội đáp qua loa: “ hiểu, , cô thể chỗ khác mà hiểu ?”

“Hôm nay đến để về trận đấu với cô.” Bảo Âm chống nạnh đến bên cạnh cô, bày giọng điệu mà cô cho là thành khẩn: “Tống Chiêu, chính cô cũng cảm nhận ? Cô và chúng là cùng một loại , cô thể hòa nhập với chúng . Vừa nãy nếu , cô còn chẳng hiểu vì cô. Như mà cô còn lấy Tô Mộc ? Cô sống cùng với .”

Ngọn lửa trong lòng Tống Chiêu bùng lên, mỉa mai: “Nếu biến mất đến thế, mũi tên nãy b.ắ.n thẳng qua đây?”

Bảo Âm hét lớn: “Bây giờ là xã hội pháp trị! kẻ điên! G.i.ế.c tù, tại tù vì loại như cô?”

 

Loading...