Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 51: Cô Ấy Là Cái Ác Đã Bị Thanh Trừng (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-13 05:47:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Có nữa, trong lòng em cũng sẽ bao giờ bằng ..." Tố Mộc Phổ Nhật gục lên vai Tống Chiêu, gần như tuyệt vọng.

Tống Chiêu ôm lấy , thành khẩn thú nhận chuyện, trút lên những ham bạo tàn và điên loạn của , trao tất cả những gì cô thể trao, nhưng nếu cô một sự chấm dứt, cô thể thế nữa.

"Phải." Tống Chiêu thấy chính : "Anh tooàn tư cách để so sánh với ."

"Tại ?" Anh ngẩng đầu, đợi mãi thấy câu trả lời, đột nhiên nghiến răng c.ắ.n mạnh cằm Tống Chiêu.

"Em nghĩ em như , sẽ dừng và buông tha cho em ư?" Mắt Tố Mộc Phổ Nhật đỏ hoe, sự xâm nhập thô bạo còn quy tắc kỹ thuật, chỉ còn sự mất kiểm soát cận kề sụp đổ.

"Tống Chiêu, em trái tim."

Hai tay Tống Chiêu bắt chéo lưng, cơ thể ép uốn cong lên, thứ lấp đầy cô còn là khoái cảm, mà là nỗi đau của , nỗi hận của , và điều mà khao khát nhưng thể .

Từng giây từng phút, đau đớn khiến Tống Chiêu ngừng rơi xuống, còn ai đưa tay đỡ cô nữa, Tống Chiêu rơi võ đài quyền chui của mười lăm năm , cô ngã xuống sàn đấu đầy thương tích. Bản năng sinh tồn nguyên thủy nhất khiến cô túm lấy đang ở mà c.ắ.n xé dữ dội, nước mắt ngừng tuôn từ khóe mắt, chảy xuống lòng bàn tay Tố Mộc Phổ Nhật, khiến càng run rẩy hơn.

"Ở bên , em đau khổ đến ?"

Tống Chiêu mở to đôi mắt đang mơ màng, thấy gương mặt chao đảo của Tố Mộc Phổ Nhật. Đêm tái ngộ hôm đó, trong ánh lửa, cao lớn, vững chãi, thể tìm thấy sự tự do vô tận lưng ngựa, vốn dĩ là một như thế...

Chính sự xuất hiện của cô hủy hoại tất cả, khơi dậy sự yếu đuối và thần kinh bất trong , cuộc tái ngộ của họ là ơn huệ của trời, mà là một sai lầm .

Trong khoảnh khắc thích hợp , Tống Chiêu nhớ đến Bảo Âm, bật tiếng thể kiểm soát, giống như tiếng gào thét bi thương của một con thú con bỏ rơi, cô ôm chặt lấy Tố Mộc Phổ Nhật, nước mắt rơi những vết thương do chính cô gây . Anh là nhất, và Trần Nghĩa đều là nhất, nhưng Trần Nghĩa c.h.ế.t, còn thì thể giữ lấy.

Trái tim Tố Mộc Phổ Nhật quặn đau theo từng cử động của cô, co rút thành một khối.

Lần gần nhất Tống Chiêu như là vì cái c.h.ế.t của Tống Trường Lâm, khi đó nắm tay cô và hứa hẹn một đời, còn , họ đang chuyện mật nhất đời, nhưng Tống Chiêu đang đau buồn vì điều gì. Anh vội vàng kéo chiếc áo rách nát bên cạnh, quấn lấy cơ thể Tống Chiêu, còn rốt cuộc những gì nữa.

Dọn dẹp xong xuôi đến chiều tối, Tố Mộc Phổ Nhật tìm bông gòn và t.h.u.ố.c sát trùng, từ khi Tống Chiêu chuyển đến ở, dùng những thứ ngày càng thành thạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duoi-ngon-nui-cao/chuong-51-co-ay-la-cai-ac-da-bi-thanh-trung-1.html.]

Tống Chiêu tựa tường, cằm vết răng c.ắ.n rõ ràng của , dùng bông gòn nhẹ nhàng lau: "Anh xin ."

trả lời, qua tấm gương vỡ, đôi mắt vô hồn vì mệt mỏi của .

Tống Chiêu từng với ai rằng, cô từng nghiêm túc khuôn mặt Bảo Âm.

Khi Bảo Âm chạy nhảy khắp thảo nguyên, đuổi theo ánh hoàng hôn, Tống Chiêu sườn đồi, như đang quan sát một thế giới khác qua chiếc kính vạn hoa.

Mỗi bước mỗi xa

Từng đếm đầu ngón tay, khi nghiệp đại học, Bảo Âm cũng hai mươi ba tuổi. chút áp lực nặng nề nào, cô là sự sống động và vươn lên phía .

Bảo Âm luôn nhanh nhẹn, chân bước như lò xo, cô thích cho , váy áo đủ màu sắc, phối với hoa tai và dây chuyền khác , tóc tết b.í.m hoặc buộc đuôi ngựa, chỉ ở chung ba bốn ngày, mỗi ngày đều giống .

Ngoại trừ Tống Chiêu , cô chuyện với ai cũng toe toét, ai cũng yêu quý cô . ‎

Tống Chiêu thấy cô cưỡi ngựa, giống như mặt trời đỏ rực từ chân trời lăn xuống, thứ về cô đều nổi bật sự già nua của Tống Chiêu, , lẽ nên gọi là già nua, cô chỉ nổi bật sự mệt mỏi cùng tang thương của Tống Chiêu mà thôi.

Trước đây, Tống Chiêu từng bởi vì từng tù mà cảm giác tự ti mãnh liệt như .

Mọi thứ phát sinh ở Cửu Long Thành Trại dạy cô cách chấp nhận, khi cô và Trần Nghĩa từ hai tên lâu la chiến đấu vươn lên thành Hương chủ của Hồng Nghĩa, Tống Chiêu tìm thấy ý nghĩa tồn tại của . Cô xác định sẽ sống trong vũng m.á.u cả đời, cho đến một ngày c.h.é.m c.h.ế.t, nhưng cô vẫn là cam tâm tình nguyện.

Không ai quy định một sống như thế nào, sống rạng rỡ, hào nhoáng là một cách sống, Tống Chiêu cái , cô dựa chính , khiến tất cả sợ hãi.

Mấy năm đó thăng trầm, hầu như mỗi ngày mở mắt đều chuyện mới xảy , cô và Trần Nghĩa giống , những cuộc c.h.é.m g.i.ế.c mà Trần Nghĩa chán ghét chính là thứ duy nhất Tống Chiêu thể nắm giữ. Ở nơi đó cô thấy một thế giới khác, cần tự dằn vặt vì ký ức, thậm chí cần đau buồn vì cái c.h.ế.t của cha , bởi vì ai cũng thiếu cha thiếu như .

ở trong đó dã man sinh trưởng, thậm chí còn bành trướng.

Việc hút t.h.u.ố.c là học từ Trần Nghĩa, lúc đó Tống Chiêu suốt ngày lẽo đẽo theo . Bị thương, say rượu, ngủ gật, Trần Nghĩa cõng cô về nhà, trong con hẻm vắng lúc nửa đêm, chỉ ánh đèn neon xa xăm và ánh lửa đầu ngón tay của họ, Tống Chiêu nhả một làn khói, giẫm lên bóng mà lớn lên từng chút một, Trần Nghĩa dùng tay đo đỉnh đầu cô, từ n.g.ự.c , đến xương quai xanh, cao hơn vai.

"Hôm nay kết nghĩa kim lan, suốt đời cùng đồng cam cộng khổ, trung thành nghĩa khí, phát tài đến cùng. Nếu kẻ nào lòng gian trá phản bội, bắt đầu mà kết thúc, quỷ thần chứng giám, ba đao sáu nhát, ngũ lôi oanh đỉnh. Báo ứng rõ ràng, thần cùng soi xét!

 

Loading...