Dưỡng Nữ Thành Phi - Quyển 1 - Chương 50: Mờ mịt con đường ra phía trước

Cập nhật lúc: 2024-12-12 08:57:56
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những động tác liền một mạch, vô cùng nhuần nhuyễn.

Mạn Duẫn ở trong n.g.ự.c phụ vương một cảm giác thật phi thường.

Binh lính mặc hai loại khôi giáp màu sắc khác đang hỗn chiến thành một đoàn, đao kiếm va chan chát. Cứ cách mỗi vài bước là thể thấy một thi thể.

“Đây là quân đội của nước nào?” Mạn Duẫn hỏi nỗi nghi vấn trong lòng.

Màu sắc khôi giáp bất đồng, cũng nghĩa là của cùng một quốc gia.

“Đều là binh sĩ của Nam Trụ quốc.” Tịch Mân Sầm đá bay một tên lính mặc giáp đen đang giơ kiếm đánh tới, trong thanh âm mang theo một chút băng hàn.

Sử Minh Phi đang cách đó xa, vung kiếm một nhát c.h.é.m đứt đầu vài tên lính, ngẩng đầu lên thì thấy Cửu vương gia lên đến đỉnh núi.

“Phụ vương, cái gì?” Sợ lầm, Mạn Duẫn hỏi .

“Binh sỹ mặc giáp xanh là cấm quân, binh sỹ mặc giáp đen chính là một vạn quân hộ vệ đồn trú Thái Thất Sơn .” Tịch Mân Sầm về phía Sử Minh Phi, chỉ cần nhẹ nhàng phất ống tay áo là quạt bay những binh lính tới gần.

Nội lực tạo thành một cây roi bằng khí, quét qua nơi nào thì binh lính nơi lập tức ngã xuống đất.

Hóa binh lính cùng một quốc gia, giờ đánh như chứ? Tự g.i.ế.c lẫn ? Hay là trong triều đình Nam Trụ quốc xuất hiện vấn đề. Cảm thấy khả năng là lớn nhất, Mạn Duẫn cũng về phía Sử Minh Phi.

Sử Minh Phi lộ một nụ bất đắt dĩ, nhảy tung , hai chân giang đạp bay hai tên lính giáp đen hai bên trái .

Cơ hội để Tịch Mân Sầm thật sự tay ít, ít nhất Mạn Duẫn cũng phát hiện thật sự sử dụng công phu lúc nào. Tịch Mân Sầm chỉ cần tùy ý phất áo bào một cái là tạo một luồng khí mạnh, luồng khí sức mạnh cực lớn, thể hất bay cả đá tảng.

Mạn Duẫn can đảm để thử uy lực thực sự của luồng khí , nhưng chỉ cần hàng loạt binh lính té xuống đất co quắp cũng đoán bảy tám phần.

“Hoàng Thượng, Bổn vương cảm thấy... chúng cần đàm luận một chút.” Tịch Mân Sầm trụ vững vàng mặt Sử Minh Phi.

Sử Minh Phi thu hồi kiếm, về phía , : “Trẫm cũng cảm thấy cần thảo luận, nhưng xin Cửu vương gia để Trẫm giải quyết đám phản quân .” Quay đầu , hai quân c.h.é.m g.i.ế.c lẫn hỗn loạn phân địch .

Sử Minh Phi cực kỳ bình tĩnh, giữa hai hàng lông mày một tia thất bại lẫn mấy phần nhận thua.

Tịch Mân Sầm gật đầu, lui một bước, hề ý tham gia trận đánh , chỉ một bên lãnh đạm xem. Sau khi mặt trời dần dần rơi xuống ngọn núi, sắc trời trở nên tối dần, ngọn núi bên lửa vẫn cháy điên cuồng như cuốn lấy cả trời đất, ánh lửa cao ngất trời chiếu sáng cả Thái Thất Sơn. Từng trận tiếng c.h.é.m giết, đao kiếm va loảng xoảng vang lên khắp nơi, phần còn của tay đứt chân cụt chỗ nào cũng .

“Phụ vương, chịu mang binh trở ?” Thối lui đến rìa đỉnh núi, Mạn Duẫn mới mở miệng hỏi.

Điểm Mạn Duẫn thật tò mò. Lúc đá tảng từng đống lăn xuống, nàng tận mắt thấy Sử Minh Phi ngoảnh mặt, mang theo đại thần Nam Trụ vội vã xuống núi, màng đến sự sống c.h.ế.t của bọn họ. Thế mà bây giờ vòng trở ? Nếu bỗng dưng lương tâm nổi lên cứu , Mạn Duẫn tin.

Tịch Mân Sầm dường như nghĩ đến cái gì, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng.

“Đừng tưởng rằng Sử Minh Phi là , thể lên Hoàng đế Nam trụ mà trong tay dính một chút m.á.u tươi nào, thể?” Tịch Mân Sầm đưa tay bắt cổ của một tên lính, định cứ thế mà bóp gãy, nhưng cố kỵ đứa bé trong n.g.ự.c sẽ sợ hãi nên chỉ vung tay ném kẻ đó ngoài. Đầu tên lính đánh một tảng đá, vỡ toác c.h.ế.t tươi tại chỗ.

“Trước khi lên núi, phụ vương phái một thị vệ chờ chân núi. Nếu chúng xuống núi, sẽ đưa cho Sử Minh Phi một phong thơ.”

khí đỉnh núi thoáng đãng. Vết ửng đỏ mặt Mạn Duẫn từ từ thối lui, âm điệu chuyện cũng khôi phục như bình thường.

“Trong thơ cái gì?” Mà thể khiến cho Sử Minh Phi mang .

Tịch Mân Sầm nhéo nhéo hai má đứa bé, mềm mại, xúc cảm.

“Trong thơ : nếu Cửu vương gia bất trắc gì, Phong Yến quốc liền y theo thỏa thuận lúc mà đưa quân đánh thẳng Kiền thành.” Tuy chỉ ngắn ngủn mấy câu nhưng đủ uy h.i.ế.p Sử Minh Phi lên ngôi lâu còn vững chỗ.

Huống chi... Sử Minh Phi đồng ý cam kết, giờ thực hiện. Đừng tưởng rằng đùa bỡn giả mù sa mưa mà thể thoát lời hứa .

Mạn Duẫn hiểu , gật gật đầu. Vô luận là so về binh lực tài lực, Nam Trụ đều kém hơn Phong Yến quốc. Đặc biệt là thời điểm giao giữa hai đời hoàng đế thì càng dễ dàng phạm sai lầm. Nếu Phong Yến quốc nhân cơ hội mà đánh cho một trận, căn cơ của Nam Trụ quốc cho dù hơn nữa cũng sẽ hủy diệt khó mà khôi phục .

Cấm quân là những chiến binh tuyển từ những binh sỹ trải qua nhiều sàng lọc của hoàng tộc, là đội quân chủ lực để bảo vệ Kiền thành, nên bản lĩnh cao hơn nhiều so với binh lính bình thường. Huống chi, tham gia trận đánh còn nhiều tướng quân của Nam Trụ quốc, khiến cho quân đồn trú căn bản lực phản kháng. Sau hai canh giờ đọ sức, quân đồn trú cuối cùng nộp khí giới đầu hàng. Đỉnh núi phủ kín bằng thi thể, m.á.u theo sườn dốc chảy xuôi xuống chân núi.

Thấy cục diện rốt cuộc khống chế, Sử Minh Phi thở hắt một mới lấy bình tĩnh.

“Bẩm Hoàng Thượng, thống lĩnh quân đồn trú bắt giữ.” Phía tây truyền đến một tiếng thét to.

Sử Minh Phi xách kiếm tới hướng đó. cũng hỏi xem tại những kẻ tạo phản!

Tịch Mân Sầm dường như cũng khá hứng thú với vấn đề , cất bước sang hướng bên .

đất một mặc khôi giáp đen nhánh, tua đỏ đỉnh mũ, hai chân binh lính cứng rắn đè quỳ mặt đất, hai tay cũng binh lính giữ, thể động đậy chút nào.

“Vi thống lĩnh, Trẫm đối với ngươi cũng tệ, tại ép Trẫm cục diện thế ? Ngươi hành động vô kỷ cương của ngươi hôm nay sẽ mang đến cho Nam Trụ quốc bao nhiêu tai nạn ?” Mặt Sử Minh Phi đầy tức giận, tay cầm kiếm cũng run lên vì phẫn nộ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh khiến ai thấy cũng rõ ràng.

Vốn tưởng rằng ám sát là do nước khác tỉ mỉ an bài. Chỉ cần bất cứ dính líu nào tới Nam Trụ quốc thì cho dù kẻ độc thủ khó bắt đến chăng nữa, cũng sẽ biện pháp để giải thích với các quốc gia khác. hóa hết thảy những việc đều là do một tay của quân đồn trú Nam Trụ tiến hành!

Đào một cái hố to như , thể giải thích cho công bằng với các nước khác đây? Làm thế nào để Nam Trụ thể sống an bình giữa các nước khác đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duong-nu-thanh-phi/quyen-1-chuong-50-mo-mit-con-duong-ra-phia-truoc.html.]

Vị Thống lĩnh bất mãn hừ một tiếng, “một thần hầu hạ hai chủ, ngươi g.i.ế.c cứ giết, sẽ khai bất cứ điều gì.” Vi thống lĩnh nhắm mắt , đầu ngẩng cao lên.

một dáng vẻ dũng hy sinh.

Mạn Duẫn thể thấy tiếng quả đ.ấ.m của Sử Minh Phi bóp vang răng rắc. Cũng khó mà trách , nếu ám sát là mưu kế của Nam Trụ, như Nam Trụ sẽ trở thành cái đinh trong mắt những nước khác. Nếu những nước khác vì báo thù mà liên hiệp tấn công Nam Trụ, kết cục của Nam Trụ cũng khó mà đoán .

Mạn Duẫn cũng rõ ràng lắm, Sử Minh Phi tra hỏi thế đến tột cùng là vì mưu kế sắp đặt từ thất bại, còn cắn ngược một phát nên đổ bộ trách nhiệm lên đầu Vi thống lĩnh, thật sự chuyện gì đang xảy kẻ chủ mưu khác đang màn giật giây tất cả những chuyện .

Nếu quả thật kẻ giấu mặt, chỉ Nam Trụ quốc gặp phiền toái lớn, mà ngay cả những quốc gia khác cũng thể may mắn thoát khỏi.

“Phụ vương, nghĩ thế nào?” Dù Mạn Duẫn mới tới thời đại bao lâu, đến tình hình tranh đấu gay gắt giữa các quốc gia thế nào, cứ hỏi Tịch Mân Sầm là hiểu rõ nhất.

“Sử Minh Phi thật sự rõ tình hình.” Tịch Mân Sầm chằm chằm Vi thống lĩnh quỳ đất, nghĩ sâu xa một lúc.

Nếu Sử Minh Phi chính xác tình hình, thì thể nào tới một vạn quân xuống tại đây như . Hơn nữa mấy ngày qua, trong triều đình Nam Trụ cũng phát hiện một vài manh mối, nhưng còn tìm hiểu rõ nguyên nhân sâu xa. chừng, hậu trường quả thật khác khống chế, Sử Minh Phi... lẽ cũng là một con cờ.

!” Sử Minh Phi giơ kiếm, chĩa ngay cổ của Vi thống lĩnh, “! Ngươi rốt cuộc là gian tế nước nào phái tới!”

Thanh âm Sử Minh Phi cực lớn, gương mặt tuấn tú nháy mắt trở nên dữ tợn, ánh mắt đầy ác độc, ngay cả những tướng quân chinh chiến sa trường cũng phát sợ.

Cổ của Vi thống lĩnh kiếm xẹt qua tạo thành một vết đỏ, m.á.u nhỏ giọt chảy xuống rơi áo giáp.

“Thần thà c.h.ế.t khai!” Vi thống lĩnh đột nhiên mở mắt , nghiêng mạnh tới khiến kiếm xoẹt sâu qua cổ, m.á.u đổ xuống ào ào ngừng, da thịt lòi thể thấy rõ luồng m.á.u chảy.

Thân thể Vi thống lĩnh đổ nghiêng qua một bên, co quắp giần giật, cặp mắt trợn trắng. Khi thể ngừng run cứng đờ thì còn cơ hội cứu sống.

Sử Minh Phi tức giận ném phắt kiếm, hướng cấm quân quát: “Bắt giữ bộ những kẻ còn sống giam Thiên Lao, áp dụng nghiêm hình, tra cho kẻ chủ mưu màn cho Trẫm!”

ai dám tiến lên vuốt giận Sử Minh Phi. Sử Minh Phi từng cảm giác thất bại đến thế. địa bàn của xảy chuyện như hề đối phương là kẻ nào!

Nhớ tới một loạt sự việc suôn sẻ gần đây, Sử Minh Phi phiền não giật giật tóc, nhưng dù là hoàng đế Nam Trụ quốc, nên chỉ trong chốc lát khôi phục vẻ cao cao tại thượng của một vị Hoàng Đế như cũ.

Trong các sứ giả đến Nam Trụ quốc , trừ Cửu vương gia thì chỉ còn những sứ giả lên Thái Thất Sơn mà ở trong Hoàng Cung là còn sống.

xử lý thích đáng chuyện , “Cửu vương gia, sắc trời cũng sớm, chuyện ám sát , chờ hồi cung chúng bàn tiếp.”

Trong đám sứ giả của các quốc gia, Cửu vương gia thể là nhân vật đại biểu. Trước mắt, việc đau đầu nhất chính là đối đãi Cửu vương gia thế nào.

Chạy trốn suốt một ngày, mặc dù Tịch Mân Sầm mệt nhưng đứa bé trong n.g.ự.c đúng là cần nghỉ ngơi. Tịch Mân Sầm gật đầu, dù chuyện nóng lòng cũng giải quyết lập tức . Vỏ quýt dày móng tay nhọn, luôn luôn sẽ thời điểm mà hồ ly hiện nguyên hình.

“Cấm quân lệnh, lập tức cứu hỏa.” Vừa chỉ chăm chăm lo c.h.é.m g.i.ế.c nên ngọn lửa bên núi càng lúc càng bốc cao. Thấy cả trái núi sắp thiêu thành bình địa, Sử Minh Phi rốt cuộc cũng bình tĩnh nữa, lập tức phân phó cấm quân tiên múc nước cứu hỏa.

Cấm quân huấn luyện bài bản nên lúc trật tự phân , một bộ phận nhỏ đào hầm xử lý thi thể, những còn bộ gia nhập đội ngũ cứu hỏa.

Chuyện về thế nào Mạn Duẫn , chỉ trận hỏa hoạn mất ba ngày mới dập tắt .

Trong lãnh thổ Nam Trụ xảy một sự kiện lớn như , đương nhiên Sử Minh Phi thể nào ở Thái Thất Sơn để cứu hỏa, mà cưỡi ngựa chạy về hoàng cung ngay trong đêm đó. Đồng hành còn Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn cùng mấy vị võ tướng.

sự tình tuyệt đối đơn giản như . Trận ám sát lẽ chỉ là mở màn cho một chuỗi chuyện khác. Có lẽ âm mưu lớn hơn nữa đang chờ chực bọn họ phía .

Mãi đến khuya bọn họ mới về tới hoàng cung. Cửa cung nặng nề, chậm rãi đẩy .

Cung đình uy nghiêm đang đốt đàn hương. Chu Phi Chu Dương khi dàn xếp cho bốn vị đại thần hậu, cũng hoàng cung.

Đêm nay Mạn Duẫn ngủ , trong lòng cứ mãi suy tính bí mật lưng của ám sát . Kẻ cả gan loạn ám sát sứ giả các nước trong lãnh thổ của Nam Trụ quốc tuyệt đối là một nhân vật tầm thường. Kể từ thời điểm ở bên phụ vương, cuộc sống của nàng đảo lộn còn chút đầu mối nào. Mặc dù cuộc sống còn an tĩnh nữa, nhưng nàng hề hối hận. Có phụ vương bạn cũng đủ .

Sau lưng đột nhiên một cái tay duỗi đến, nhẹ nhàng đặt lên thể nàng.

“Trời sắp sáng , Duẫn nhi còn ngủ, đang suy nghĩ cái gì?” Trong bóng tối, Tịch Mân Sầm mở to mắt chằm chằm một đứa trẻ nào đó.

Ban đêm vô cùng an tĩnh, bóng tối đen đặc, đưa tay mặt thấy năm ngón tay.

loại an tĩnh khiến Mạn Duẫn cảm thấy phiền não, trong lòng như nỗi lo lắng mơ hồ, bởi nàng cảm giác đây là sự tĩnh lặng cơn bão táp.

“Phụ vương, Duẫn nhi cảm giác hậu trường một đôi tay đang thao túng tất cả.” hiện tại mới chỉ là một ám sát, kế tiếp sẽ là cái gì? Mục đích của kẻ là gì?

Cái thường cho sợ hãi.

“Đừng lo lắng, phụ vương ở đây ?” Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng dỗ đứa bé giấc ngủ, thanh âm vô cùng dịu dàng.

Duẫn nhi lo lắng sợ hãi, mà chỉ là vì... nghĩ .” Nàng ghét sự mơ hồ .

“Cứ thuận theo tự nhiên , kẻ giật giây sẽ một ngày phụ vương lôi ngoài sáng.” Ánh sáng lạnh trong mắt Tịch Mân Sầm chợt lóe biến mất ngay.

Nghe lời của phụ vương, Mạn Duẫn tươi . Vô luận phía là cái gì, nàng cũng sẽ cùng phụ vương đối mặt. Mặc kệ mi là thần là quỷ, tóm ... Người cản , diệt tha.

Loading...