Dưỡng Nữ Thành Phi - Quyển 1 - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-12-12 09:01:38
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tịch Mân Sầm gợi lên một tia lạnh, đôi mắt như hàn băng thẳng kẻ , “Vì bổn Vương cho ngươi?”

Năm đó nhẫn tâm phái đuổi g.i.ế.c Thẩm Đậu, là . Nay bày một vẻ tình thâm chân thành, cũng là . Tịch Mân Sầm tỏ vẻ khinh thường đối với thái độ tiền hậu bất nhất của .

Sử Lương Sanh ngẩng đầu lên, đôi mắt vì cừu hận mà đỏ ửng, “Ta mà, Cửu vương gia xưa nay lạnh như băng, đóng băng luôn cả linh hồn, thể nhiều chuyện mà quan tâm nhàn sự của khác? Ân oán mấy năm chúng cũng nên kết thúc tại đây luôn ?”

Những kẻ cưỡi mấy con tuấn mã đàng Sử Lương Sanh cũng lượt xuống ngựa, ở hai bên trái của , nào nấy xấp xỉ bốn mươi tuổi, dáng vẻ hung mãnh, cao lớn, khiến cho thấy phát sợ mà dám thứ hai, nhưng phản ứng chỉ giới hạn cho những thường mà thôi.

Bốn đúng là tâm phúc của Sử Lương Sanh, lượt tên là Lâm Thiên, Lưu Lôi, Triệu Địa, Tần Hỏa, hợp thành “Thiên lôi địa hỏa” vang danh bốn phương. Võ công của bốn bổ xung cho , vô cùng cao. Chu Phi Chu Dương thấy bốn thì đồng loạt tỏ vẻ cảnh giác cao độ. Trận chiến hôm nay xem thể tránh .

Tiếng chuông cảnh báo réo vang trong lòng Mạn Duẫn, tóm Phụ Vương và Sử Lương Sanh cừu hận gì sâu sắc đến nỗi mới thấy mặt đỏ mặt tía tai g.i.ế.c c.h.ế.t tươi đối phương?

đợi Mạn Duẫn nghĩ xong, hắc y nhân núi triển khai đội hình vọt thẳng tới đội ngũ bên . Đội ngũ bên bọn họ chỉ hơn năm mươi , mà đối phương ít nhất hơn một ngàn. Mạn Duẫn thầm nhủ trong bụng, chỉ mang bao nhiêu đó để thực hiện kế điệu hổ ly sơn thì mạo hiểm quá ?

một thanh kiếm bổ thẳng về phía Mạn Duẫn. Mạn Duẫn nhanh chóng né , thụp xuống đất, bắp chân gạt ngang chân , nọ bất ngờ nên vững té cái phịch xuống đất.

Nhân lúc ngã nặng xuống đất dậy nổi, Mạn Duẫn đè cánh tay , đoạt thanh kiếm trong tay , vung tay đ.â.m thẳng n.g.ự.c . một tia do dự, gần như xuất phát từ bản năng.

Tịch Mân Sầm tuy Mạn Duẫn một vài chiêu võ công, nhưng ngờ tới việc Mạn Duẫn tay g.i.ế.c còn nhanh hơn, ác hơn so với một chiến binh! Đây tuyệt đối đầu tiên g.i.ế.c ! Trong giờ khắc , đôi mày kiếm chau một, xem vẫn đủ hiểu đối với Duẫn nhi. Có nhiều chuyện Mạn Duẫn còn cho .

Trong lúc Tịch Mân Sầm ngây , một thanh đao dài bén nhọn đánh úp lưng . Chỉ cần tiếng gió, Tịch Mân Sầm giơ chân đá về phía một cú dứt khoát, kéo dãn cách giữa hai .

ngờ nữ nhi của Cửu vương gia cũng lợi hại như !” Sử Lương Sanh vung đao lên, hung ác c.h.é.m thẳng về phía Tịch Mân Sầm.

Tuy đao là loại binh khí ngắn, nhưng khi dùng bởi một kẻ võ công siêu việt thì cách biệt một trời một vực, phát huy một uy lực ghê gớm. Đao pháp của Sử Lương Sanh tiếng hung hãn từ xưa đến nay.

Tịch Mân Sầm chống đỡ dám khinh địch, từ trong tay áo phất từng đợt từng đợt khí lạnh, ngăn cản sức mạnh bổ tới của cây đao trong tay Sử Lương Sanh, đồng thời nhắm ngay đánh một chưởng.

Chưởng phong đánh liền thể dễ dàng cảm nhận khí vặn vẹo thành luồng.

Sử Lương Sanh dùng đao giáp trụ, khoa mạnh quanh b.ắ.n nội lực, đón đỡ và chặt đứt luồng khí của Tịch Mân Sầm đang ầm ầm phóng tới. Luồng khí phía biến mất lập tức. Sử Lương Sanh chạy thẳng tới bên cạnh Tịch Mân Sầm, ảnh hai nhanh chóng quấn cùng một chỗ, phân biệt ai với ai. Tốc độ hai bên cực nhanh, Mạn Duẫn chỉ thấy một chút màu đen và màu vàng cuộn khó phân biệt.

Trong tay Phụ Vương binh khí, thể sẽ chịu thiệt chăng?

Sử Lương Sanh là kẻ từng trải mấy mươi năm, thể buộc Phụ Vương trực tiếp tay thì thể võ công của tuyệt đối cao.

“Chu Phi Chu Dương, bảo hộ Mạn Duẫn.” Từ trung truyền đến thanh âm của Phụ Vương.

Mạn Duẫn nâng kiếm lên, cứ mỗi hắc y nhân đánh tới nàng đều c.h.é.m một kiếm. Chính cũng tự ứng phó chứ, thể cho Phụ Vương phân tâm .

Mồ hôi tuôn ướt n.g.ự.c áo, Chu Dương giơ kiếm chống đỡ với hai trong Thiên Lôi Địa Hỏa. cũng bảo hộ tiểu Quận chúa, nhưng hiện tại lấy một địch hai, phân nha!

“Tất cả thị vệ vây quanh xe ngựa, để cho hắc y nhân tiếp cận.” Chu Phi cái khó ló cái khôn, đầu với Mạn Duẫn: “Tiểu Quận chúa, thỉnh ngài lên xe ngựa.”

Thay vì ở đây phân tán lực công kích, còn bằng khiến năm mươi thị vệ đoàn kết một lòng bảo hộ Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn bản nội lực, còn ở đây mà đánh nữa thì chỉ thể liên lụy đến Phụ Vương, nên nhảy lên xe ngựa ngay lập tức. Nàng là kẻ thích cậy mạnh, mà nàng chú trọng đại cục hơn.

Hơn một ngàn giằng co với năm mươi thì chẳng khó gì mà đoán kết quả, thị vệ bảo vệ xe ngựa hết đến tiếp ngã xuống. Phụ Vương và Sử Lương Sanh đánh tới nữa, quan đạo cũng chẳng còn thấy bóng dáng hai . Chu Phi Chu Dương cố gắng hết sức để so chiêu cùng lúc với bốn , Mạn Duẫn thể cảm giác rõ ràng tình thế đang vô cùng khẩn trương.

Đột nhiên... đáy xe ngựa gì đó bén nhọn đ.â.m thẳng lên, xuyên ba gỗ sàn xe.

Là một thanh kiếm!

Mạn Duẫn nhảy tung lên phía , đánh vỡ nóc xe ngựa, thanh kiếm cùng bám lên sít . Mạn Duẫn nghĩ nhiều, cầm chuôi kiếm trong tay ném thẳng xuống . Trong xe ngựa thét một tiếng “a” cực kỳ chói tai, cực kỳ bi thảm.

Chu Phi Chu Dương đồng loạt đầu bởi nghĩ tiểu Quận chúa xảy chuyện , lúc mới phát giác trong bốn Thiên Lôi Địa Hỏa, Tần Hỏa lẻn đến đánh lén Mạn Duẫn từ khi nào. Mà mắt trái của nọ bây giờ cắm một thanh kiếm khiến đau đớn đến gập thắt lưng ngừng kêu la như heo chọc tiết.

“Mắt của lão tử (ông mày)!” Tần Hỏa nhe răng kêu la thảm thiết, ráng nhịn đau mà rút kiếm , m.á.u tươi phọt chảy ròng ròng mặt.

Bốn Thiên Lôi Địa Hỏa nhiều năm, thấy tiếng la thì trong lòng run lên bần bật, liền Chu Phi bắt khe hở, c.h.é.m xuống một kiếm thật mạnh, đứt lìa cánh tay của Lưu Lôi. Lại một tiếng thét thảm thiết vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duong-nu-thanh-phi/quyen-1-chuong-61.html.]

Thiên Lôi Địa Hỏa lúc phẫn nộ, nhiều năm qua đánh Nam diệt Bắc tung hoành ngang dọc, chỉ hôm nay bọn họ mới thương nặng đến như , liền dốc lực công kích ngoan độc.

Chu Phi Chu Dương , nhanh chóng lưng dựa lưng, mỗi tay trái cầm kiếm công kích, tay giơ kiếm phòng ngự, một tổ hợp mỹ.

Mạn Duẫn nhặt đại đất một thanh kiếm, từng bước gần Tần Hỏa đ.â.m mù một con mắt.

Vẻ mặt Tần Hỏa lúc càng cho sợ hãi. Máu từ mắt trái ngừng chảy xuống ròng ròng, phẫn nộ giơ kiếm c.h.é.m thẳng về phía Mạn Duẫn đang tiến gần.

bởi vì mù một bên mắt, độ chuẩn xác của tia mắt và độ rơi của tay c.h.é.m chậm xuống ít, hơn nữa tính tình đang nóng nảy, nên cuối cùng tay lệch lạc. Mạn Duẫn nhảy b.ắ.n lên , thể linh hoạt tránh thoát một kiếm công kích của , mũi kiếm nhắm ngay cổ của nhẹ nhàng xoẹt một nhát. một vết m.á.u hiện quanh phía cổ của . Trong cuống họng Tần Hỏa phát một tiếng òng ọc, cúi đầu xuống thì thấy m.á.u phun b.ắ.n thành vòi.

Chỉ trong nháy mắt, trợn to mắt đổ ngửa về phía .

Đội hình năm mươi thị vệ vây quanh Mạn Duẫn xuất hiện một khe hở hẹp liền hắc y nhân chen , c.h.é.m g.i.ế.c loạn xạ.

Thể lực Mạn Duẫn còn bao nhiêu, tiếp tục c.h.é.m g.i.ế.c vài tên hắc y nhân thì cảm giác cơ thể càng lúc càng suy yếu. lúc , quan đạo từ hướng Kiền thành tới một đoàn quân cưỡi ngựa mặc giáp, dần dần đuổi tới đây.

Bọn họ mặc giáp phục màu xanh lá, đầu trong đội hình chính là Sử Minh Phi.

để các ngươi đợi lâu, điều động cấm quân mất chút thời gian.” Sử Minh Phi vung cánh tay lên, mấy ngàn cấm quân phía lập tức ùa lên gia nhập vòng chiến xáp lá cà. Đám hắc y nhân còn mang một khí thế như vũ bão ai ngăn cản , giờ dần dần cấm quân g.i.ế.c sạch sẽ.

còn Phụ Vương ?

Hai Chu Phi Chu Dương hợp lực với nên uy lực tăng kinh khủng, mà Thiên Lôi Địa Hỏa mất một , nên Chu Phi Chu Dương chẳng mất bao công sức bắt trọn ba còn .

Sử Minh Phi dĩ nhiên nhận mặt của ba vị , cung kính : “Lâm thúc, Lưu thúc, Triệu thúc.” Ba vị là tướng quân nổi danh từng tham gia trong cuộc đại chiến giữa Nam Trụ và Phong Yến nhiều năm , cũng đồng thời là tâm phúc tín nhiệm nhất của Phụ Vương. Khi thấy bọn ở trong , Sử Minh Phi càng thêm khẳng định rằng Phụ Hoàng vẫn còn thế gian.

“Toẹt.” Lâm Thiên phun một bãi nước bọt về phía Sử Minh Phi, “Hoàng Thượng ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi hai mươi năm, thế mà ngươi liên hợp với ngoài như thế , đây là báo đáp công lao của ngài đấy hả?”

Sắc mặt Sử Minh Phi cứng đờ, nhớ tới những đối đãi mà Phụ Hoàng dành cho từ tấm bé.

“Trẫm cũng chẳng còn cách nào, chuyện Thái Thất Sơn chắc hẳn là do Phụ Hoàng thiết kế đúng ? Các ngươi khiến cho Nam Trụ hiện tại gặp nhiều nguy hiểm !”

Ba còn lời nào để .

“Chúng chỉ Hoàng Thượng ơn tri ngộ đối với chúng , bất luận ngài lựa chọn việc gì, chúng đều ủng hộ. Nếu giờ rơi tay các ngươi, chúng sẽ nghĩ tới mạng sống.” xong, Lâm Thiên nghiến chặt hai hàm răng, cắn lưỡi tự sát.

Mạn Duẫn gật đầu, “Chúng tìm Phụ Vương.”

Mang theo Chu Phi Chu Dương mới vài bước, Sử Minh Phi đuổi theo kịp.

“Trẫm cũng .” gặp Sử Lương Sanh tận mặt, chỉ để hỏi một câu, Phụ Hoàng rốt cuộc xoa dịu cái tâm tình gì? Có cái gì còn quan trọng hơn an nguy của Nam Trụ quốc ?

Trong rừng cây, nhánh cây c.h.é.m đứt đoạn văng đầy đất. Nhìn nhánh cây gãy ngã lỏng chỏng thế cũng thể đoán nơi đây từng xảy một trận kịch chiến đến cỡ nào. Lo lắng sợ Phụ Vương thương, Mạn Duẫn sải chân nhanh hơn, nhưng vì chân thì ngắn, mà bước quá nhanh, Mạn Duẫn vấp một nhánh cây ngã, chúi nhủi về phía .

Sử Minh Phi tay mắt lanh lẹ đỡ nàng.

“Tiểu Quận chúa, ngươi đừng lo lắng như . Sử Lương Sanh chín năm là đối thủ của Vương gia, chứ đừng là giờ ngày .” Chu Dương an ủi .

Nhiều như năm, từng thấy Vương gia thương nào.

như , nhưng Mạn Duẫn vẫn cứ lo lắng.

Sâu trong rừng cây, hai bóng đang quấn mà đánh.

Đừng xem thường thực lực của Sử Lương Sanh, năm đó chinh ngự giá, lấy một địch trăm chứ chuyện đùa, thật sự là một đối thủ cực kỳ khó nhằn. Tịch Mân Sầm thể chỉ dùng mấy chiêu mà trói , chỉ thể từ từ đánh cùng .

“Công phu của Cửu vương gia tăng tiến ít a!” Sử Lương Sanh cố hết sức đánh một độc chiêu câu . Đừng thấy Tịch Mân Sầm tuổi trẻ mà xem thường, một công phu của đều cao hơn gấp nhiều so với bất cứ kẻ nào.

Tịch Mân Sầm chuyện, chỉ xuống tay càng lúc càng ngoan độc.

Sử Lương Sanh suýt nữa đỡ nổi một chiêu, phản thủ đẩy mạnh , ảnh hai nhanh chóng tách .

“Năm đó nếu ngươi dùng kế hại , cũng thất bại tay ngươi. Ngươi cũng , nhiều năm qua, thế nhưng vẫn cam lòng!” Tiếng của Sử Lương Sanh càng lúc càng tăng thêm âm lượng, sự cam lòng trong nội tâm rống khỏi cổ họng.

Loading...