Hai chúng   trêu chọc đến đỏ bừng cả mặt, Tống Diên Chiêu nắm lấy tay , định lên xe ngựa rời .  
 
Đám tiểu binh phía  cuống lên:  
 
"Tống Đại ca! Huynh thật sự   cung ?"  
 
"Nói   thương ! Về nhà dưỡng thương đây!"  
 
Tống Diên Chiêu quẳng  một câu cứng nhắc,  đó lập tức  hiệu cho phu xe khởi hành.  
 
Vừa lên xe ngựa,  liền ôm chặt   lòng, hôn lấy hôn để,    chút mắc cỡ.  
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
 
Ta  tránh , nhưng   chịu buông, thật lâu ,  cảm thấy  những giọt nước ấm rơi xuống cổ .  
 
"Kim Kim,  thật sự  sợ...  
 
Sợ  thể  về , sợ  bao giờ còn gặp  nàng nữa..."  
 
"Sẽ  ."  
 
"Dù sinh tử thế nào, chúng  cũng  bên ."  
 
*
 
Ta dịu dàng dỗ dành Tống Diên Chiêu.  
 
Tình cảm của  dành cho  nặng tựa Thái Sơn,    thể phụ lòng  ?  
 
Sau khi chiến tranh kết thúc, triều đình bắt đầu luận công ban thưởng.  
 
Tống Diên Chiêu vốn chỉ tạm thời nhập ngũ, nay chiến sự chấm dứt,   trở về  quan văn.  
 
Hiện tại,  đang bận rộn chọn ngày lành tháng , chuẩn  đến nhà  dạm hỏi.  
 
Còn Triệu gia, từ khi trở thành Hoàng thương đầu tiên, việc  ăn mở rộng thêm nhiều lĩnh vực mới, bận đến mức  và phụ  tối tăm mặt mũi, chạy đôn chạy đáo cả ngày.  
 
*
 
Dù ,  vẫn dành thời gian đến nhà lao, chỉ để gặp Hứa Thanh Xuyên một .  
 
Lý do ?  
 
Đơn giản là đạp kẻ ngã ngựa thêm một cú thôi.
 
32
 
Nhìn Hứa Thanh Xuyên  mắt—gầy gò tiều tụy,   hôi thối,  còn thiếu một cánh tay, trong lòng  cảm thấy cân bằng đôi chút.  
 
"Ta  ngay là nàng sẽ đến."  
 
Hứa Thanh Xuyên thở dài, giọng  u ám.  
 
"Tất nhiên ."  
 
"Ngươi rơi  kết cục ngày hôm nay,  đương nhiên  đến xem cho thỏa."  
 
*
 
"Bất kể nàng  tin  ...  
 
Ta  từng thật lòng với nàng."  
 
"Kiếp  đối xử với nàng như , thực sự   là điều  mong ..."  
 
Hứa Thanh Xuyên khó nhọc mở miệng, dường như vẫn còn  biện bạch cho .  
 
Ta  nhạt:  
 
"Hừ... Không cần hối hận, cũng chẳng cần giải thích."  
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duyen-dinh-ba-kiep/16.html.]
"Hết thảy  thứ ngày hôm nay đều là thứ ngươi đáng  nhận."  
 
Chuột bọ chạy qua   đống rơm rạ  chân, nhưng      cảm thấy sợ hãi.  
 
*
 
"Những bức thư ngươi gửi cho địch, là  bảo Bình Quý bỏ  hành lý của ngươi."  
 
"Những kẻ   chỉ điểm ngươi, cũng là  sớm  dùng thủ đoạn dụ dỗ, đe dọa."  
 
"Những chuyện đó vốn dĩ đều là do ngươi ,   oan uổng gì?"  
 
"Ngươi đến biên ải, rốt cuộc là  lập công danh...  
 
... là  tìm cơ hội giếc Tống Diên Chiêu, diệt trừ những kẻ  chuyện dơ bẩn của ngươi—  
 
Chỉ   ngươi hiểu rõ nhất."  
 
*
 
Hứa Thanh Xuyên  chằm chằm , trong mắt tràn ngập oán độc và hận thù sâu sắc:  
 
"Ta sớm nên đoán  là nàng..."  
 
"Nàng hận  thấu xương, tìm đủ  cách để hãm hại ..."  
 
*
 
Ta lắc đầu, lạnh lùng :  
 
"Ngươi sai ."  
 
"Vạn sự đều  nhân quả."  
 
"Nếu   vì tham vọng quyền thế, ngươi  nhiều chuyện bẩn thỉu như —  
 
Thì     cơ hội  tay?"  
 
*
 
"Ngươi sắp chếc ."  
 
"Tốt nhất nên thành tâm sám hối."  
 
"Đừng mang theo tội nghiệt của hai kiếp sang kiếp ."  
 
*
 
Ta ôm lò sưởi nhỏ, đang định xoay  rời  thì thấy ngục  bước đến bẩm báo:  
 
"Quận chúa, Tống đại nhân đang chờ bên ngoài."  
 
"Ngài   chuẩn  lò sưởi và xe ngựa, sợ   lạnh, dặn rằng nếu bận xong thì nhanh  ngoài."  
 
"Ta  ngay."  
 
*
 
Ta chậm rãi bước lên bậc thang, phía  lưng là bóng tối bẩn thỉu, còn  mắt là ánh nắng rực rỡ.  
 
Ở cửa nhà lao, Tống Diên Chiêu đưa tay về phía .  
 
"Nàng đến ."  
 
Ta mỉm , nắm lấy tay .  
 
"Ta đến ." 
 
-HẾT-