Đọc dòng tin  xong, tự nhiên   thấy phân vân, chứ  còn cảm xúc háo hức và vui mừng nữa,  nên  cũng   nên trả lời  lúc   , một phần thật lòng  cũng mong  đến, do  cũng lớn tuổi , nếu như  thể   chúng  cưới  nhanh hơn... phần  lo lắng...vẫn là  … sợ khi  đến,  sẽ   những lời khiến cho  và   tổn thương.
Tin nhắn   đến,  lẽ   thấy  trả lời
-Thôi khuya  em ngủ sớm  nhé, ngày mai chúng  gặp . Em ngủ ngon.
Đọc tin nhắn xong, bất giác  khẽ mỉm , và  gạt tất cả những lăn tăn trong lòng sang một bên,  trả lời  .
-Anh ngủ ngon. Mai gặp…
…
Sáng sớm mới tầm tám giờ Tùng  gọi cho  báo rằng  chạy xuống đến Bến Xe nơi  ở ,   nên  cũng tức tốc  ngoài báo tin cho ba   chạy xe nhanh  đón  .
Cho tới khi hai đứa chúng  bước  nhà, ba   ăn mặc chỉnh tề  ở bộ salon đợi.
 
Hôm nay Tùng cũng ăn mặc  ,  mặc áo sơ mi trắng phối với quần âu, tuy mái tóc  pha vài sợi trắng nhưng trông  cũng phong độ lắm,  bên    là tự hào vì  một  yêu thật điển trai.
Choàng tay  tay ,  bước  gần ba và lên tiếng giới thiệu.
-Thưa ba con  đưa bạn con về . Đây là Tùng,  yêu con.
Tùng gặp ba   cũng lễ phép cúi đầu.
-Dạ..... con chào bác.
Ba   thấy Tùng, khoảnh khắc  bất chợt ba tỏ  ngượng ngập vô cùng, chắc  lẽ do hai  đồng lứa tuổi nên trong lời  của ba   chút gì đó ấp úng
-Chào...chào......ý...chào cháu…
 ngó ngàng, chẳng thấy bóng    nên liền hỏi nhỏ ba
-Ủa ba ..   luôn .
Ba  tặc lưỡi
-Mẹ con mới   ngoài , bà   sẽ về ngay.
Chắc là    né tránh , dù   buồn, nhưng dù  cũng  ba ở đây với  cũng   cho  khí căng thẳng nên  vờ nở nụ  vui vẻ bảo Tùng  xuống tiếp chuyện với ba , còn  sẽ   pha nước.
…
Ra phía  nhà bếp,  pha một bình  lài, và gọt một ít trái cây bưng lên, nhưng  lên đến gần phòng khách   khựng chân  , trong lòng  khỏi ngạc nhiên và bật  khi mà cuộc trò chuyện giữa ba  và Tùng, cách xưng hô của họ trở nên lủng củng ngượng ngùng và khó  lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duyen-no/chuong-10.html.]
-Ấy...  bao nhiêu tuổi ...Chắc là bằng tuổi  đúng ?
Ba  lên tiếng hỏi Tùng, nhưng  mặt ba gượng gạo vô cùng, Tùng thì cũng  khác ba  là mấy,  cũng ái ngại  kém
-Dạ ...con..con..bốn mươi.
Nghe xong ba   trừ đến méo xệch cả khuôn miệng
-Có bốn mươi thôi hả? Vậy là   còn lớn hơn cả  đấy  ? Mà  quen con gái  lâu  hả ..?
-Dạ..tính từ ngày gặp bé Trang thì tới nay cũng năm sáu tháng  bác.
-Ờ ... hả.
-Dạ…
-À...... lúc   ăn  .
-Dạ cũng  ạ.
-Ấy  nghề gì  hả?
-Dạ con  thợ máy ạ.
-Máy gì , máy xe  máy cày? Ở    cũng  thợ máy nhiều lắm đó?
-Dạ máy xe đó bác.
-Máy xe  ngon   nhưng mà xe gì hả ?
-Dạ xe  ạ.
Tới khúc  tự nhiên ba   im lặng,  hai  kỳ lắm, Tùng thì cứ  hết chỗ  đến chỗ , hai tay ba  thì thừa thãi cứ vuốt vuốt hai đầu gối  chân mãi chắc là chẳng  hỏi thêm điều gì nữa...Mãi tầm 5p    tính bưng nước bước  để xoá tan cái  gian im lặng  thì bất chợt   hốt hoảng khi  ba   Tùng lên tiếng hỏi
-À.........lúc  chị với mấy cháu ở nhà chắc khỏe hết đúng  ?
Ba  hỏi xong Tùng liền ngây  ,   ba , đôi mày rậm chau   giấu  sự ngạc nhiên
-Dạ...chị...với...cháu nào ạ?
Ba  thản nhiên đáp 
-Thì vợ con  đó. Khỏe !
Lần  thì Tùng chỉ  buồn  lắc đầu đáp 
-Dạ..con...con   vợ?