Mẹ    nắm lấy tay , nữa khuyên bảo, nữa năn nỉ bảo    theo lời , thế nhưng giờ đây, trong tim  chỉ xông lên một sự chua chát và bất mãn về , khi mà    hiểu cho ,  cứ mãi áp đặt cái tư tưởng của  thật sự     khó chịu.
Rút tay  ,  xụ mặt 
-Con   và tìm hiểu về  Tùng mấy tháng nay, và cũng hiểu   hiền lành lương thiện. Nếu so với những  trai bây giờ chắc chắn  hơn hẳn họ từ tâm hồn đến tính cách. Mẹ ? Mẹ đừng cấm cản con nữa   ?
Lần    xong,  liền trừng mắt   tỏ  thái độ  giận dữ,   còn nhỏ tiếng khuyên can nữa mà lập tức đập mạnh cánh tay xuống giường cái rầm,  lớn tiếng mắng 
-Mẹ     chấp nhận con và ông . Nếu con còn cố cãi  cắn lưỡi  c.h.ế.t cho con coi.
   bất lực,  hiểu vì , lý do gì mà    ác ý với Tùng như thế, nhưng vì  đang mệt    cãi    hai  con to tiếng bất hoà nên ngay lập tức   lên, ánh mắt  kiên định   
-Mẹ  nghĩ , và suy nghĩ  những gì con  , bản  con sẽ   đổi quyết định nhưng bây giờ con cũng   gây lộn với  .
Nói dứt lời  chẳng để   gì nữa, nhanh chân   thẳng  ngoài,  khi bước  phòng khách     nép  sát vách tường, hít thở mấy  cho tâm tình   định,  đó giả vờ trưng  bộ mặt vui vẻ mới  .
Ba thấy    liền lên tiếng hỏi
-Mẹ con   Trang?
-Dạ  khỏe  ba.
Nghe    ba cũng thở phào,  gương mặt bớt  sự lo lắng 
-Ừ  thôi con ở đây tiếp bạn con , ba  xem tình hình bà  một lúc.
-Dạ…
Ba   , lúc  ở phòng khách chỉ còn mỗi  và Tùng, thấy  vẫn  với nét mặt đăm chiêu  liền  lên   cạnh   trầm giọng lên tiếng hỏi
-Mẹ em   đúng ? Tiếc quá hôm nay   tiếp chuyện với  em .
-Dạ, em xin   ,  hiểu  tự dưng  em  trúng gió bất ngờ như thế.
-Không   em, thôi  về nhé, để    dịp   đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duyen-no/chuong-12.html.]
Tùng  , trong sắc mặt  chút gì đó  khó xử  định  chân  thì  liền đưa tay  níu tay  . Thở hắt  một   
-Anh mới xuống  định dùng chung bữa cơm với gia đình em ? Hay là  ở  dùng cơm  em theo  lên thành phố luôn.
Anh mỉm  nhẹ, ôm lấy  một cái  buông    xoa đầu   
-Thôi  em đang bệnh, em ở  chăm    lên . Anh tranh thủ lên để giao xe cho khách. À lúc nãy   mua giỏ trái cây để biếu hai bác mà  quên đem , em  xe lấy giúp  luôn nha.
-Dạ.
 theo Tùng  xe  cầm lấy giỏ trái cây, giây phút tạm biệt ,  lên xe chạy về thành phố, bất chợt lòng  dấy lên nhiều sự buồn bã  khó tả, hai mắt  ửng nước cay xoè và trong tim  như thắt  vì   linh cảm  lẽ ngày tháng   tình cảm giữa  và  chắc chắn sẽ  diễn    như  mong đợi …
…
Anh  khuất tầm mắt,  cũng lững thững đem giỏ trái cây  nhà,   từ trong phòng  và ba cũng  . Vừa  ba  lên tiếng cằn nhằn với  
-  hiểu bà  gì nữa, dù  bà  thích     thì cũng  đón tiếp khách đàng hoàng cho con nó vui. Đằng …thật sự  hết  nổi bà.
Ba   xong là   vùng vằng gắt lên
-Ông thì  cái gì?
-   gì nhưng   điều hơn bà…
Ba   gây , chứng kiến cảnh   càng thêm mệt mỏi nên liền lên tiếng
-Ba  đừng gây  nữa   ? Con mệt mỏi lắm .
-Ừ ba  gây nữa, thôi con ở nhà với bà  , ba  công việc một lúc.
Ba  qua  vỗ vai  mấy cái như để an ủi   ba  nhanh  ngoài, chỉ còn  nơi    với , hai  con chỉ  , mỗi  một suy nghĩ riêng và tất nhiên cũng chẳng ai  với ai một lời.
Mãi một lúc  đó, bên ngoài sân nhà    tiếng xe máy chạy ..  lười biếng  , và bắt gặp Thành đang tới. Anh   , cầm theo  tay là một chút quà.
-Chào bác con mới tới, ủa hôm nay  Trang ở nhà nữa hả em, em về lúc nào?