Tùng hắng giọng, vờ như chẳng  chuyện gì cố   né tránh câu hỏi của   đó  đưa cho  một chiếc ghế  bảo   xuống
-Em  ! Trưa nắng em  xe  mệt ? Để  qua  đường mua cho em ly nước nhé.
Anh  xong định  ngay, nhưng  đưa tay cản  . Cau chặt đôi mày  hỏi 
-Anh  chuyện gì giấu em đúng ? Em thấy  suy tư lắm.
Tùng  im lặng,    thở dài mấy bận  mới  với 
-Trang nè,  nghĩ chúng  nên dừng  .
Nghe câu     khỏi ngạc nhiên, mới hôm qua  và  còn… bây giờ  …mở to đôi mắt  Tùng  nghiêm túc hỏi 
-Anh  ? Có  vì  em  tiếp  nên  mới như thế ?
Tùng lắc đầu,  bước   cạnh . Anh  với giọng buồn buồn, sâu trong ánh mắt đang đối diện với  là một sự đau lòng khôn xiết 
-Không? Không  vì  em, Mà là  thấy tuổi tác chúng   sự chênh lệch  lớn, em thì đang độ xuân thì, em xứng đáng với một  khác, họ trẻ và hơn  về  thứ, còn   qua nửa đời  .
  Tùng,  xong những lời   mà  ức đến độ  chẳng nên lời, nước mắt cứ thế tuôn dài xuống hai bên má.  ức vì  bao nhiêu    với  cho   rằng tuổi tác đối với   quan trọng,  chỉ cần  yêu , thương  là , vì  nghĩ mấy  thanh niên bằng lứa tuổi  bây giờ, họ sống thực dụng lắm, và  nhiều  còn ăn chơi sa đoạ trong khi đó dù  lớn tuổi nhưng   đàng hoàng,  công việc  định,  nhân cách  cũng hơn khối  ngoài , đặc biệt     vợ,  cũng chẳng   chen ngang giữa  và ai cả...Chỉ như  thôi là   thấy   phù hợp với  , tuổi tác  là gì tại  hết   ngăn cản, bây giờ  tới lượt  nữa chứ?
 cứ thút thít mãi, chẳng     cho  hiểu nên ấm ức lắm. Còn Tùng     cũng trở nên bối rối,  đưa tay vòng sang kéo  ngã  lòng . Giọng  khàn   nhỏ bên tay 
-Em đừng ,  em   đau lòng lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duyen-no/chuong-15.html.]
 tựa đầu  lòng , thút thít mấy  nữa  mới nghẹn ngào lên tiếng
-Anh   đau lòng,  tại   còn  những câu  tổn thương em như thế hả?
-Anh…!
-Hứa với em từ nay đừng   những lời như    , vì dù thế nào em cũng sẽ  bao giờ bỏ cuộc . Bất quá nếu  cứ ngăn cấm mãi, em sẽ ở   với  luôn và chẳng về nhà nữa.
-Ừ thôi đừng  nữa!
-Ai bảo  ghẹo em  gì?
-Là  của   ? Nín , em giống con mèo  nhè  .
-Dạ. Em nín đây.
 đưa tay lau nhanh  nước mắt,  cố   nữa, với  một lúc, hai đứa  chuyện thật nhiều cho đến khi Tùng bỏ  cái suy nghĩ rời xa  và mở lòng .  mới lên xe chạy về phòng trọ để hôm   qua salon để mà tiếp tục học cho xong cái nghề mà  yêu thích.
Bẵng  một thời gian
Khóa học của   sắp  thành, và cũng trong thời gian   và Tùng tình cảm cũng  tiến triển hơn  nhiều, hằng ngày mỗi khi tan học là   ghé sang gara của , giúp  nấu ăn hoặc dọn dẹp tiệm,  khi tối rảnh hai đứa  dắt  la cà những hàng quán hoặc lang thang công viên để trò chuyện cùng . Tuy là quen cũng lâu nhưng Tùng cũng giữ chừng mực với  lắm, ngoài những cái ôm, cái hôn môi khi bộc lộ tình cảm thì ngoài    bao giờ   khiêu khích để đòi hỏi  nhiều hơn nữa. Cũng vì  đàng hoàng như thế nên  cũng yên tâm ở bên  và ngày càng yêu  hơn mà chẳng mảy may lo sợ điều gì cả…
Thời gian  chúng  vô cùng hạnh phúc, Tùng cũng bỏ  cái suy nghĩ   xứng với  nữa mà càng ngày  càng  đổi bản ,  chăm chút ngoại hình   nhuộm đen chân tóc. Có   trêu  bảo  dạo  ngựa lắm , lúc đó  chỉ   rằng  chỉ  đổi để khi  bên  sẽ xứng với  hơn mà thôi…Lúc    câu  đó, lòng  dâng lên một loạt cảm xúc khó tả lắm.  ngước  , say mê ngắm  gương mặt nam tính quyến rũ với hàng mi dài và đôi mày  đậm, đàn ông  yêu,  trẻ ,  ưu tú,  quyền lực như bao  nhưng   ,  thành đạt,  nghề nghiệp riêng nhưng  bao giờ  khoe mẽ rằng  thế  thế nọ…Cũng bởi vì  như thế nên  gặp gỡ đầu tiên giữa  và     sự cuốn hút của một  đàn ông bình thường như   cho trái tim đập  nhịp mất …
 Càng ngày  càng yêu  nhiều hơn mà  thể nào dứt  khỏi tấm chân tình của