Ngay khi họ về  lâu thì trong buổi chiều hôm đó  với    một cuộc cãi vã vô cùng lớn, mỗi  một quan điểm và ai cũng cho rằng quan điểm của  là đúng 
-Trang mở cửa phòng cho ?
Mẹ  đập cửa, lớn tiếng bên ngoài, còn ba  cũng đang quát bà
-Bà   gì nữa, con nhỏ chịu đựng bà lắm , nếu  vì nể mặt bà, vì cái sĩ diện nhà  thì lúc nãy với tính con Trang,  nghĩ nó  dễ gì im lặng bỏ  phòng . Bà để con bé nghỉ ngơi  
-Ông thì  cái gì? Ông nghĩ coi nếu     thì cái nhà  sắp sửa bán  để trả nợ  ông    hả? À mà chắc ông   , tại vì ông là một thằng nhu nhược thị  gì tới công chuyện ở nhà chứ, bao năm qua ông sung sướng vô lo vô nghĩ,  việc ở cái nhà  đều do một tay  gầy dựng thì bây giờ cũng thế thôi. 
-Bà…
-Bà cái gì mà bà, ông tránh  cho . Còn con Trang, mở cửa cho     hả?
Tiếng đập cửa  vang lên dồn dập, thật tình  chẳng   đối diện với  lúc , nhưng cố bịt tai  cũng  thể che  những tiếng hét chói tai cùng những lời cãi vã của  dành cho ba, thế nên  một lúc chẳng nhịn nổi  đành leo xuống giường   thẳng tới mở toang cửa phòng.
Đứng đối diện là ba đang   với ánh mắt thương cảm, và sự cố chấp của  đang quyết tâm dành lấy phần thắng về .  chỉ  thở dài mệt mỏi   ba lên tiếng
-Ba về phòng .
Ba day dứt  
-Con   Trang, con  quyền lựa chọn cuộc sống của con,  cần  ai cả. Ba luôn bên con.
Sự cảm thông của ba như một sự an ủi  lớn dành cho  lúc , thế nhưng với  cảnh gia đình lúc , nó buộc   thể nào vùng vẫy , dẫu  là  ép  như thế là sai, nhưng  hiểu ba   lẽ cũng  hết cách.
Dù vốn dĩ bản    ngang bướng, nhưng đối diện với hình ảnh  ba  già ,  mái tóc  bạc nửa đầu  còn thời gian nhiều mà gồng gánh gia đình  mãi . Thế nên   nghẹn giọng, cố nuốt tổn thương  sâu trong lòng    với ba
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duyen-no/chuong-19.html.]
-Ba về phòng  ạ. Con  chuyện   với .
Ba  mấp máy khóe môi định  gì đó tiếp theo, nhưng khi  sang  thấy  đang trừng mắt  thì ba cũng đành im lặng rời .
Còn  nơi  chỉ còn  và ,  khí cũng trở nên  hề dễ chịu là mấy.  bước nhanh  phòng,   cũng theo . Vừa  xuống ghế    lên tiếng 
-Trang con   bẽ mặt ba   đúng  hả?
   trả lời cho 
-Con  ?
Mẹ   hài lòng liền chỉ tay về phía   
-Không   tại  nhà đang  khách, con  bỏ   phòng như  hả?
     trừ
-Vậy   con   ? Đứng đó để im lặng và chấp nhận cái cuộc hôn nhân mà  đang sắp đặt cho con ? Mẹ  cũng thừa hiểu đối với Thành con  hề  tình cảm  mà?
-Không  thì   từ từ sẽ . Với  gia đình thằng Thành giàu , con mà lấy nó tương lai của con sẽ   sống khổ sở con  hiểu ? Mẹ là    cho con?
-Vậy ngày   cũng lấy ba vì gia đình ba giàu, sống với ba cũng gần 20 năm     tình cảm với ba con ? Mẹ  thấy  hạnh phúc  hả ?
-Con…
Mẹ  tức giận khi bà  câu nào  là  trả lời ngay câu đó. Thế nên  kìm chế  cơn giận bà  giơ tay lên  định xông tới tát cho  một cái, nhưng khi   định xông tới thì  chẳng những  né mà còn ngước mặt lên thách thức  nữa
-Mẹ đánh ? Đánh cho con c.h.ế.t luôn cũng . Thời nào  hả ,  qua  cái thời cha  đặt  là con cái   đó ? Ngày xưa  cũng từng vì gia đình, cũng từng cay đắng gạt  nước mắt từ bỏ cái hạnh phúc của  để lấy ba con, bao năm qua ba với  sống với  nhưng  yêu thương  ? Hay là ngày qua tháng  chỉ dành cho  những lời cãi vã,  những đêm dài đằng đẵng  thì  đánh bài với những bà bạn của  đến khuya mới về, còn ba thì  bên góc cửa sổ, ôm đồm bao nhiêu là tâm sự và rít từng hồi những làn  t.h.u.ố.c lá trắng xóa. Mẹ  bao giờ tự hỏi   cảm thấy quyết định ngày đó của  là đúng   hả ? Thế mà bây giờ    con gái  tiếp bước theo đoạn đường của . Ừ thì cho là   gả con để cứu lấy gia đình , ừ thì phận  con, con   theo lời , thế nhưng  cũng  tôn trọng con, cũng   với con một tiếng chứ ? Đằng   ngang nhiên cho  cái quyền  ,  tự quyết định, và cũng tự quyền dẫm đạp  cái hạnh phúc con đang ? Mẹ,   xứng là một     hả ?