CHƯƠNG 22.
 Sáng hôm .
 Cô  xuống lầu mua đồ ăn cho   tới cửa   phòng   giọng  của dì lớn từ bên trong, cô đẩy cửa bước    thấy căn phòng đầy ắp đồ ăn, ngạc nhiên hỏi: “ dì mang hết đồ ăn ở nhà  đây luôn hả?’
“Vừa nãy  con cũng  y chang  đó, hai  đúng là  con mà'
‘   dì mang nhiều ”
‘ còn    đây sợ hai  ở trong đây ăn đồ linh tinh '
“ ăn sáng” cô  định đút bữa sáng cho    Thẩm Huyên đẩy qua một bên: ‘ con  nhà ngủ , ở đây  dì trông ”
“  buổi chiều con  ”
‘, đúng ” Thẩm Huyên  sang  cô : “ con về thì sẵn ghé quán cafe  bệnh viện,đợi  họ con đưa đồ, hôm  dì   mua sắm thấy  vòng cổ hợp với con nên mua về, sáng nay  gấp quá quên mang theo”
‘   tới ,  để hôm nào lấy cũng  mà”
‘Không , chắc giờ  nó tới  đó, con mau  ”
Mẹ Giang gật đầu thúc giục : “  ,  họ con bận lắm đừng để nó đợi”
‘Vậy  , dì lớn cảm ơn dì “
‘ cái đứa nhỏ   nhà mà còn khách sáo, mau ”
‘ tạm biệt , tạm biệt dì”
Cô mang vali  khỏi phòng  sự thúc giục của hai vị phụ ,lắc đầu   đẩy vali rời .
Dưới tầng bệnh viện Trần Minh Tuấn  gửi xe chuẩn  bước xuống xe   thấy bóng dáng mảnh khảnh đẩy vali  ngang,   kịp xuống xe   thấy cô dừng  gần đó.
Chẳng lẽ cô   thấy   ?
 giây tiếp theo
“ Anh Tư Minh'
Cô   tới khu gửi xe   thấy bóng dáng  đàn ông dựa  đầu xe cúi đầu xem đồng hồ, cô còn nghĩ   nhầm  bởi vì hai   lâu   gặp .
Tần Tư Minh  tới nghĩ  sẽ đợi lâu  ngờ  xuống xe   bao lâu   giọng  quen thuộc vang lên.
Đã  lâu   mới  khác gọi như .
Tần Tư Minh bước qua nhận vali từ cô, dịu dàng : ‘  thôi,  đưa em về nhà”
‘  Tư Minh, em còn tưởng   nhầm  đấy” cô nhảy cẫng lên ôm chầm lấy .
Tần Tư Minh vỗ vai cô, giả vờ nghiêm túc : “  , đừng ôm nữa  khác đang  đấy”
Cô ngại ngùng vuốt mũi  xung quanh quả thật  nhiều   đầu  về bên , cô kéo tay Tần Tư Minh lên xe, nhỏ giọng : “ mau  thôi'
Chỉ trong mấy ngày mà    thấy cô ôm ấp hai  đàn ông khác ngay  mặt mà  thể  gì ngoài việc  phía  quan sát.
Trên xe, cô  Tần Tư Minh chuẩn  khởi động liền lên tiếng ngăn cản: “ lát nữa em tự về đợi mà,  cần  đưa ”
‘   cần  cho xe đến đón em ?”
‘ thật sự  cần nhưng quả thật em định mượn  chiếc xe đấy”
‘ xe nào,  cho  mang đến cho em”
‘ chiếc nào cũng , mang đến nhà cho em ”
‘ ”
‘ em gọi xe ,    '
Tần Tư Minh lấy hai túi ở hàng ghế xe đưa cho cô: “ một túi của  một túi của ”
‘   cũng tặng quà cho em nữa”
‘   tặng quà cho em cũng   lí do nữa ?”
‘  cần  cần, cảm ơn ”
‘  xem thử ?’’
‘ về nhà  xem, thôi  về ”
‘  , em đuổi thì  ”
‘ khi nào   thời gian thì nhắn tin em chúng   ăn”
“ ,  gì  thông báo với em ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duyen-phan/chuong-22.html.]
Cô xách hai túi quà với chiếc vali   chiếc xe rời , cô đẩy vali  về phía cổng lớn bắt xe về nhà, khi nãy cô   đặt xe là lời  dối, điện thoại cô  hết pin từ tối qua sáng nay kiếm đồ sạc thì mới phát hiện   quên mang theo cục sạc.
Cô  bên đường đợi mấy phút mà vẫn   chiếc taxi nào  ngang, cô nhớ gần bệnh viện sẽ  trạm xe buýt nhưng   nhớ  hướng nào ngay lúc cô    thế nào thì đột nhiên  chiếc xe màu đen từ từ dừng ngay bên cạnh.
 
 
 
 
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰