CHƯƠNG 23.
Cô chớp mắt  cửa kính từ từ hạ xuống, cô ngạc nhiên   trong xe, hỏi: ‘ bác sĩ Trần    xuống hiện ở đây''
“   thể xuất hiện ở đây ?” Trần Minh Tuấn bước xuống, cúi đầu  cô: “em   ?”
“   về nhà,   thể cho   nhờ một đoạn đường ?”
‘ ”
Trần Minh Tuấn cầm vali mang  phía  xe bỏ    tay cô cầm hai túi quà hỏi: ‘ em  bỏ  ?”
‘ ”
Vừa lên xe   bao lâu mà cô  ngáp liên tục mấy cái, Trần Minh Tuấn nhịn   hỏi: “ tối qua em cả đêm  ngủ ”
‘ tối qua chạy deadline, tới giờ vẫn    thời gian chợp mắt”
“   Nhã Hân   thể liên lạc  với em , hai   chuyện gì ?’
‘   ,    hỏi như ?’
‘ điện thoại em  thể liên lạc  cả đêm”
‘ ' cô lấy điện thoại trong túi xách , lắc lắc : “ hết pin ,  mang theo đồ sạc”
‘ ừm'
Anh lén thở nhẹ một ,  tưởng cô phát hiện  chuyện gì nên  trốn tránh .
Cô  thấy  xe   dây sạc  giống với chui sạc điện thoại của , đành lên tiếng mượn sạc một lát dù gì từ bệnh viện về nhà cô mất gần 20 phút  xe.
Trong xe cũng  ai  chuyện thêm câu nào, cô chỉ luôn   bên ngoài,  hơn nửa năm cô về nước đây là  đầu tiên cô  về thành phố  gắn liền hơn gần 20 năm.
Chỉ vì một   đáng mà rời bỏ quê hương suốt bao nhiêu năm.
Gần đến nhà cuối cùng cô cũng mở máy lên, chỉ  mở máy lên điện thoại  “ ting ting” liên tục, mấy chục tin nhắn từ wechat và cả trăm cuộc gọi nhỡ đến từ Thành Dương, Nhã Hân và đặc biệt cuộc gọi nhiều nhất là  của   ghế lái.... Trần Minh Tuấn.
Cô  kịp hỏi  tại   gọi nhiều như  thì điện thoại  tay  rung , cô   ý hỏi  thể  điện thoại trong xe  ,  gật đầu cô mới nhấn nút  máy.
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
“ em về tới nhà ?”
Khoảng cách giữa ghế lái với ghế phụ  gần , trong xe  hẹp nên dù cô  bật loa ngoài  vẫn  thể  rõ cuộc đối thoại.
Là một giọng nam.
“ sắp tới ,   chuyện gì ?’
‘   cho  mang xe đến  nhà em'
“ nhanh như , em còn nghĩ tới chiều lận đấy”
‘ đưa đến sớm một chút em   cũng tiện hơn”
‘  cảm ơn ”
‘ ừm, vài ngày nữa  sẽ sắp xếp thời gian đến thăm dì”
‘  cần gấp,  thể mai mốt  em xuất viện   đến nhà luôn cũng ”
‘ '
Cô  cúp máy cũng  lúc xe dừng   chân chung cư, phía đối diện  một  đàn ông trung niên  dựa  xe hút thuốc.
Cô bước xuống xe  đàn ông liền ném điếu thuốc bước về phía cô, cung kính : “ Giang tiểu thư, Thiếu gia nhờ  mang xe đến cho cô”
Cô nhận chìa khóa gật đầu : “ chú Lý cảm ơn chú,   phiền thời gian của chú ”
Chú Lý: ‘   gì, cô đừng  , nếu  còn gì khác  xin phép về ”
‘ '
Cô  chiếc xe Audi màu trắng phía , nếu cô nhớ  lầm thì chiếc  cô  từng chia sẻ  trang cá nhân mà vẫn  đủ tiền để mua về  ngờ  họ cô  nhanh tay như   mang về nhà .
Đâu chỉ cô thấy chiếc xe  quen mắt Trần Minh Tuấn cũng   chiếc xe  cô   mua nhưng vẫn  mua,  cau mày  cô vuốt ve chiếc xe.
“ em mua xe ?’
‘   gì  tiền để mua chứ, đây là của  quen cho  mượn  vài ngày”
Người quen nào  thể cho mượn xe 8 chữ  chứ?
    tư cách để hỏi câu đó.
Cô mãi lo ngắm  chiếc xe nên   thấy vẻ mặt tủi  của  bên cạnh.
Trần Minh Tuấn bất đắc dĩ   phía  lấy vali giúp cô cũng  đành lòng cắt ngang hạnh phúc đến đột ngột  của cô.
Không để  đợi quá lâu cô cũng thoát khỏi con xe    ,  :“ bác sĩ Trần cảm ơn   đưa  về”
“   gì, em lên nhà ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duyen-phan/chuong-23.html.]
“ , hôm khác  mời  ăn”