CHƯƠNG 6.
Sau một đêm nghỉ ngơi ở khách sạn tinh thần cô cũng  phục hồi  bắt đầu ngày mới. 
 
Biên tập Mai  đúng giờ  đến khách sạn đón cô đến chỗ triển lãm sách, nơi trưng bày sách   nhiều tác giả khác nhưng buổi ký tặng hôm nay chỉ  một  Giang Tiểu My cô.
 
Vì cuối tuần nơi   đông nên biên tập Mai  liên hệ từ  nhân viên ở đây mới thuận lợi đến chỗ trưng bày sách. 
 
Khi nơi đang ở trong phòng sửa sang  đầu tóc cô đột nhiên cảm giác hồi hộp, tranh thủ lúc  tới thời gian liền lôi cây bút với giấy  tập luyện một lát.
 
Biên tập Mai  phía   cô đang luyện tập thì lên tiếng nhắc nhở:“Tiểu My, em đừng  nữa, giữ sức nếu  lát nữa ký nhiều  sẽ  chuột rút tay đấy”
 
Vì   là buổi đầu tiên cô đồng ý ký tặng  bao nhiêu năm,cô  hồi hộp   chị    thì dừng bút nghiêng đầu :“    thể, em chỉ sợ lát nữa ký   thôi”
 
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
Thành Dương từ bên ngoài  ,   biên tập Mai lên tiếng:“  , đừng  nữa, em chuẩn  cho chị  xong ,bên ngoài  sắp xếp xong ”
 
Biên tập Mai gật đầu :“ xong , thôi bên ngoài   nhiều độc giả đang chờ em đấy”
 
Cô  lên sửa sang  váy, hôm nay  mặc chiếc váy trắng đen, tóc buộc cao  phía   gọn gàng tránh lát nữa sẽ  nóng. 
 
Cô   bên ngoài mới phát hiện hôm nay    nhiều độc giả đến như , cô  xuống ghế  bục ký tặng sách. 
 
Những độc giả ở bên  đang cầm sách xếp thành hàng khẽ thì thầm bàn luận:“ Tiểu My thật ,   ngờ cô   xinh như ”
 
“ thật   còn  trẻ nữa”
 
“ còn  cảm giác cô  như nữ chính ,  thích hợp cho nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết”
 
Cô   ghế cố gắng nhịn   ngại ngùng  còn cảm giác hồi hộp khi nãy nữa, cô ký xong đưa sách cho độc giả bằng hai tay  mỉm .
 
Có một  độc giả cũng yêu cầu  chụp ảnh chung,cô cũng vui vẻ đồng ý chụp ảnh chung với họ hết sức vui vẻ. 
 
Từ mười giờ ký cho đến mười hai giờ cô  ngờ    vả mặt nhanh như , cuối cùng cũng  trải nghiệm chuột rút tay khi ký tên suốt hai tiếng đồng hồ, thậm chí cô còn  đủ sức để cầm muỗng ăn cơm, chỉ cần cầm muỗng lên  phát hiện tay run  thể nào ăn , cô chỉ ăn vài miếng  thôi.
 
Buổi chiều vẫn còn tiếp tục ký tặng,so với buổi sáng thì buổi chiều khá dư dả thời gian, nên cô  ký  hỏi độc giả  hi vọng cô  lời chúc gì cho họ ,   hi vọng sẽ sớm lấy chồng,    hi vọng sẽ đỗ trường đại học  ,...
 
Ban đầu chỉ dự kiến  bốn giờ sẽ kết thúc nhưng đến khi kết thúc  hơn năm giờ,  khi ký xong cô   dựa  ghế lặng lẽ bóp tai,  chút đau nhức đoán chừng về nhà  hạn chế dừng tay  trong vài ngày. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/duyen-phan/chuong-6.html.]
 
Cô  một bên  mấy  họ dọn dẹp, biên tập Mai dừng tay nhì cô hỏi:“ em  định ở đây thêm một đêm nữa ”
 
Cô lắc đầu :“  cần , hai  ở   , em    bóng đèn cho hai  ”
 
Thành Dương  cô :“  em sẽ ở đây thêm hai ngày nữa sẽ  ,  việc gì chị cứ gọi cho em”
 
“  , em     phiền hai  nữa”
 
“  đường cẩn thận”
 
“ ”
 
Cô về khách sạn tắm rửa  đồ    sân bay  chuyến cuối cùng trong ngày. 
Chương.
 
Về tới căn hộ  trời cũng tối đen,cô lấy đồ  tắm  cũng  ăn gì thêm mà   phòng ngủ bù  sức. 
 
Cho tới khi rạng sáng cô phát hiện cả  đều nóng hổi như đang ở hỏa diệm sơn, cô   dậy   phòng khách lấy thuốc hạ sốt uống   xuống sofa bụng  đau ầm ĩ , cô ôm bụng  dậy lấy thuốc  dày. 
 
Uống xong   bao lâu thì   chạy  phòng vệ sinh nôn  hết, cơn đau ở bụng  hề giảm mà  càng đau dữ dội hơn. 
 
Cô ôm bụng   phòng mở điện thoại lên định đặt xe thì mới thấy chỉ mới hơn 2 giờ sáng, cô cố chịu cơn đau lấy áo khoác mặc , lấy ví tiền để  túi, ôm bụng   ngoài. 
 
Vừa  tới cửa  chịu  nổi nữa khó khăn dựa xuống tường, gọi xe cấp cứu xong thì cô  thể nào chịu nổi nữa, cắn răng dựa  tường  vài bước qua nhà bên cạnh bấm chuông. 
 
 Trần Minh Tuấn  từ phòng  việc   chuẩn   về phòng ngủ thì  tiếng chuông cửa vang lên,  nhíu mày    qua mắt mèo  cửa thì  thấy ai, chỉ nghĩ   nhầm      thì   tiếng chuông thêm  nữa. 
 
Anh nhíu mày mở cửa   thấy ai ngoài cửa định đóng cửa  thì thấy mới phát hiện    bên . 
 
Anh bước  cúi đầu lạnh nhạt hỏi:“ai ?”
 
Cô nhăn mặt cố chịu cơn đau ở bụng, thấy đôi chân xuống hiện trong tầm mắt, cô khó khăn ngẩng mặt lên nhỏ giọng :“.. thể...đưa  tới...bệnh viện ”
 
Trần Minh Tuấn hốt hoảng  thấy khuôn mặt quen thuộc giờ đây  nhợt nhạt  còn chút máu,  trán xuất hiện lớp mồ hôi mỏng ướt cả tóc,cúi  xuống lo lắng hỏi:“ em   "