"Dù em   thế ai  chăng nữa, với , em  từng là   thế."
Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: https://www.youtube.com/@audiolieunhuyen
 
Tối hôm đó,   ngủ .    chiếc giường kingsize, với  cách đủ để đặt cả một thế giới  giữa  và  đàn ông bên cạnh. Bóng lưng  in  rèm cửa, vẫn đang  việc  ánh sáng mờ của chiếc đèn bàn.
 
  hiểu. Không hiểu    chất vấn,  nổi giận,  truy cứu.   hiểu tại      bằng ánh mắt dịu dàng đến .
 
Một ánh mắt mà cả cuộc đời ,   từng nhận  từ bất kỳ ai.
 
Ba giờ sáng,  khẽ mở điện thoại,  phần ghi chú,  một dòng duy nhất: "  gả  chị .    kết hôn, hình như  từng  cưới chị ."
 
 tỉnh dậy lúc trời còn  sáng hẳn. Ánh sáng mờ từ rèm cửa hắt lên tường, vẽ  một hình bóng dài và lặng lẽ. Anh vẫn  đó, nơi bàn  việc góc phòng, áo vest vắt  lưng ghế, tay cầm bút máy, đầu  cúi. Ánh đèn vàng dịu phủ lên sống mũi cao thẳng và đôi mắt trầm lặng của .
 
Giống như một bức tranh tĩnh vật, mà trung tâm là  đàn ông   "gả nhầm".
 
   nên lên tiếng  cứ  im. Cả căn phòng rộng lớn chìm trong im lặng. Một sự im lặng  khó chịu, cũng  ấm áp, chỉ đơn thuần là sự yên tĩnh giữa hai  lạ ngủ chung phòng.
 
 định nhắm mắt , giả vờ ngủ tiếp.    khẽ  đầu: "Em  ngủ ?"
 
 khựng . Anh gọi  là "em". Không  "cô",   "vợ  giấy tờ", mà là "em". Một từ  nhẹ, nhưng  khiến tim  bất giác đập sai một nhịp.
 
  dậy, kéo chăn lên che ngực, nhỏ giọng: "Em… tỉnh dậy thôi."
 
Anh gật đầu, đặt bút xuống  bước đến gần . Theo phản xạ,  lùi  , lưng gần như chạm  thành giường.
 
Anh  cau mày: "   gì em."
 
Mặt  đỏ bừng: "Em ." Thật  thì…   chắc lắm. Đây là  đầu tiên  ngủ cùng một  đàn ông trong một căn phòng, càng      khi  đó  là "chồng hợp pháp" của .
 
Anh im lặng một chút,  đưa tay : "Đi theo ."
 
 chần chừ vài giây, nhưng vẫn nắm lấy tay . Bàn tay  ấm đến lạ thường.
 
Anh dẫn   khỏi phòng,  qua hành lang dài  mở cửa một căn phòng nhỏ khác. Đèn bật sáng.  ngơ ngác.
 
Đó là một phòng ngủ khác, nhỏ hơn, ấm cúng hơn. Màu trắng kem pha nâu nhạt, chăn ga mềm mại,  bàn còn  một lọ hoa oải hương khô.
 
"Đây là phòng của em,"   bình thản. "Từ hôm nay em ngủ ở đây.   ép em  sống chung phòng, càng   ý định ép buộc gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-chua-tung-la-nguoi-thay-the/chuong-2.html.]
 
 ngơ .  thậm chí còn  nghĩ   chuẩn  sẵn một phòng riêng cho . Thế mà Tần Dịch Thâm   . Như thể, ngay từ đầu,   lên kế hoạch cho sự việc "gả " .
 
"Như thể…    sẽ đến."
 
 chậm rãi hỏi: "Anh  hỏi  là ai ?"
 
Anh   một lúc lâu, đôi mắt bình tĩnh đến kỳ lạ: "Không cần hỏi."
 
"Vì ?"
 
Anh  , thản nhiên đáp: "Vì      mặt ,   chị của cô."
 
 c.ắ.n môi: "Vậy   cảm thấy  lừa dối ?"
 
Anh  , khóe môi khẽ cong lên: "Vậy em nghĩ  nên tức giận, nên đuổi em , nên  rằng  chỉ  kết hôn với  ?"
 
   trả lời thế nào.
 
Anh rút tay khỏi túi quần, nhấn công tắc đèn ngủ trong phòng   lưng: "Em  thể yên tâm ngủ ở đây. Từ mai,  sẽ bảo quản gia sắp xếp thời gian biểu phù hợp cho em. Nếu  bất kỳ yêu cầu gì, cứ  với họ, hoặc trực tiếp  với ."
 
"Tần Dịch Thâm,"  gọi khẽ.
 
Anh dừng bước,   đầu.   , giọng  nhẹ: "Anh  cần  tử tế như  ."
 
Anh   thêm một giây. Trong đôi mắt   chút gì đó như xót xa, như buồn bã, nhưng cũng như  quen với câu   từ  lâu.
 
"Vì ?"
 
  buồn: "Vì  chỉ là   thế."
 
Anh nhíu mày, bước trở ,  đối diện . Gần đến mức   thể thấy hàng lông mi  rung lên trong ánh sáng mờ. Giọng  trầm xuống: "Vậy thì em  cho kỹ đây."
 
 ngẩng đầu, ngỡ ngàng  .
 
Anh  chậm rãi, từng chữ như  khắc sâu  lòng : "Với , Tô Duyệt   là   thế. Em là duy nhất."
 
Tim  đập lệch một nhịp.