Buổi tối hôm ,  thấy Tần Dịch Thâm đang cởi áo khoác ngoài,  từ gara  nhà.   ở cầu thang,  kịp né tránh thì   ngẩng lên. Ánh mắt hai  giao .
 
 định cúi đầu như  khi, nhưng     : "Đừng cúi đầu nữa. Em   gì sai cả."
 
 mím môi, cổ họng khô khốc.
 
Anh bước đến gần, dừng   bậc cầu thang, mắt  thẳng  : "Em  chuyện gì  hỏi ?"
 
 ngập ngừng: "Về… chuyện của chị em?"
 
Anh gật đầu: "Vậy thì hỏi ."
 
 hít một  thật sâu: "Anh... từng thích chị  ?"
 
Anh  trả lời ngay.  thấy bản  thật vô duyên, định rút lui thì  lên tiếng: " từng nghĩ là thích."
 
 ngẩng lên.
 
Anh  , chậm rãi  tiếp: "Cho đến khi em bước  lễ đường hôm đó,  mới , những gì  đây chỉ là nhầm lẫn."
 
  yên tại chỗ.    nên cảm thấy thế nào, chỉ  rằng tim  đang đập loạn xạ, thật sự.
 
Đêm đó   ngủ ngay.   trong phòng riêng,  tiếng gió thổi nhẹ ngoài ban công. Điện thoại  sáng lên.
 
Tin nhắn từ Tần Dịch Thâm: "Ngày mai em    dạo ? Ở đây  một con đường hoa,  nghĩ em sẽ thích."
 
  chằm chằm  màn hình,  đó ngón tay khẽ gõ: "Đi lúc mấy giờ?"
 
Tin nhắn gửi   đầy một phút  nhận  phản hồi: "7h. Anh sẽ chờ ở cổng."
 
 tắt điện thoại, chôn mặt  gối. Tim   còn  lời nữa .
 
Bảy giờ sáng,    cổng biệt thự. Tần Dịch Thâm  đợi sẵn, tựa nhẹ  xe, tay đút túi quần. Áo sơ mi trắng và quần jeans xám đơn giản, nhưng  khiến  thấy  chẳng giống một doanh nhân chút nào, mà giống kiểu nam chính bước  từ truyện tranh mà các fan nữ  mê đắm.
 
"Em tưởng  dậy  nổi giờ ,"   đùa, dù trong bụng thì  run.
 
Anh liếc  , nhẹ nhàng nhếch môi: "Chờ em thì giờ nào  cũng dậy ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-chua-tung-la-nguoi-thay-the/chuong-4.html.]
 suýt trượt chân. Xin , ai cho  "bắn thính" thẳng  tim  lúc sáng sớm thế ?
 
Con đường hoa mà   là một lối mòn nhỏ phía  khu nhà. Hai bên rợp bóng cây, cỏ xanh và những cánh hoa dại mọc sát lối . Còn  vài bụi oải hương  cắt tỉa gọn gàng, tỏa hương dìu dịu trong gió sớm.
Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: https://www.youtube.com/@audiolieunhuyen
 
  chậm,  cũng  vội. Mỗi bước chân đều giữ một  cách  đủ để   thấy áp lực, nhưng vẫn đủ gần để cảm nhận   thở và sự hiện diện vững chãi bên cạnh.
 
"Chỗ  yên bình thật,"  , mắt  hàng cây phía .
 
"Anh  em  quen nơi ồn ào."
 
  sang: "Anh  ?"
 
Anh   , nhưng giọng thì  bình thản: "Có một  thấy em bịt tai  trong tiệc sinh nhật. Rõ ràng khó chịu mà vẫn cố ."
 
 ngơ : "Lúc đó... em  từng gặp ."
 
"Ừ.    thấy em."
 
     dừng bước từ khi nào. Gió thổi qua mái tóc,  gian bỗng lặng như tờ.
 
Thì ...     từ . Không   lễ cưới,   từ hôm chị  bỏ trốn, mà là từ  đó  lâu .
 
 khẽ hỏi: "Anh... từng gặp em bao nhiêu  ?"
 
Tần Dịch Thâm  nghiêng đầu, như đang nhớ . Rồi  : "Năm  ở các sự kiện, hai  ở trung tâm thương mại, một  ở buổi đấu giá từ thiện. Và ba   thấy em ở  cách đủ gần để nhận , em  giống chị gái em."
 
 há miệng nhưng  thốt nên lời. Cảm giác giống như  đang đóng vai chính trong một vở kịch "thế " vô tình, nhưng đến cảnh thứ ba thì phát hiện , đạo diễn thật   là fan cứng của  từ lâu.
 
Sau buổi  dạo,  về phòng với đầu óc  lơ mơ, cứ nghĩ mãi về câu "   thấy em" mà lơ cả bữa trưa.
 
Buổi chiều,   dọn  đống sách trong thư phòng nhỏ mà  bảo   thể tùy ý sử dụng. Trong lúc kéo ngăn tủ,  phát hiện một hộp gỗ cũ kỹ  đặt ngay ngắn ở ngăn  cùng.
 
 lưỡng lự một giây. Không khóa,   tên. Tò mò  chiến thắng lý trí.
 
 mở . Bên trong là một bức ảnh.
 
Là , hồi cấp ba,   cổng trường, mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc cao, tay cầm ly sữa đậu nành,  toe toét với một ai đó ngoài khung hình.