một  nữa mở chiếc hộp gỗ cũ trong ngăn kéo, nơi  từng tìm thấy ảnh  và quyển sổ tay ghi chép của . Lần ,  để ý kỹ hơn.
 
Ở cuối sổ,  một bức ảnh nhỏ, cũ và mờ, như  chụp bằng một chiếc điện thoại đời  thấp.
 
Trong ảnh là , hồi cấp hai, mắt đỏ hoe,  cạnh một chiếc ô màu đen. Mặc đồng phục ướt sũng, tay cầm gói khăn giấy. Bên cạnh  là một  con trai mờ nhòe, gương mặt  nghiêng nhưng dáng   cao và rắn rỏi.
 
 ngơ .   nhớ  gì về lúc đó. Không hề.
 
Chiều hôm ,  chờ đến lúc  về nhà. Tần Dịch Thâm  cởi áo khoác,    chặn  lối lên cầu thang.
 
Anh  , khẽ nhíu mày: "Chuyện gì ?"
 
 giơ bức ảnh trong tay : "Đây... là  đầu tiên chúng  gặp ?"
 
Anh im lặng vài giây,  gật đầu: "Phải."
 
  xuống sofa, lòng ngổn ngang: "Sao em  nhớ gì cả?"
 
"Lúc đó em  sốt nhẹ, về nhà liền  bẹp ba ngày."
 
 ngơ . "Anh còn nhớ rõ đến ... Tại    giữ tấm ảnh ?"
Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: https://www.youtube.com/@audiolieunhuyen
 
Anh  xuống ghế đối diện, đan hai tay  , ánh mắt  trầm : "Vì  ngày hôm đó,   còn  thấy em nữa.  hình ảnh  thì  biến mất khỏi đầu ."
 
 c.ắ.n môi: "Chỉ vì em   mưa mà  nhớ suốt mấy năm trời ?"
 
Anh khẽ bật : "Không  vì em . Mà là vì em vẫn cố nhịn  ."
 
 giật .
 
Anh  , ánh mắt mềm hơn bao giờ hết: "Anh  từng nghĩ đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.  càng lớn, càng  nhiều nơi, càng gặp nhiều ,   càng chắc chắn, cảm giác năm đó   là nhất thời."
 
"Vậy... tại    đến tìm em?"
 
"Lúc đó em chuyển trường. Sau , em luôn   chị em. Em  lên sân khấu,  xuất hiện  truyền thông. Anh chỉ  em tồn tại, nhưng  tìm  em."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-chua-tung-la-nguoi-thay-the/chuong-8.html.]
 nghẹn họng: "Cho đến khi chị em đột nhiên bỏ trốn?"
 
"Không,"   . "Là  đó. Anh   em là ai từ . Anh , và   chọn  cưới chị em."
 
 cảm giác như  một sợi dây nào đó   buông lỏng khỏi lồng n.g.ự.c . Tất cả những nghi ngờ, những bất an, những câu hỏi liệu    là thế   , đều tan biến.
 
Hóa ,  bước  cuộc đời    vì trùng hợp, cũng   vì  đẩy lên  thế, mà là vì   âm thầm đợi   từ  lâu .
 
Tối hôm đó,    cửa phòng , tay cầm một chiếc vòng cổ ngọc lam khác, chiếc còn  trong bộ đôi. "Anh từng thấy em  nó."
 
Anh   nhiều, chỉ cúi xuống, tự tay đeo cho . Khóa cài nhẹ nhàng chạm  gáy .
 
"Lần đầu tiên  gặp em, trời mưa. Em  một ,  ô,  áo mưa, cũng   ai gọi em về."
 
"Lần , nếu em  lạc đường nữa,  sẽ  để em  một  thêm một  nào nữa."
 
  , gật đầu,  khẽ. Không một lời yêu nào  thốt .
 
 trái tim   sớm nghiêng hẳn về phía  .
 
Hôm , trời đổ mưa. Không lớn, chỉ lất phất như  nước, nhưng đủ khiến   cảm thấy một chút lạnh và một chút xa lòng.
 
  trong thư viện nhà họ Tần, ôm chiếc vòng cổ ngọc lam đang đeo  cổ, cảm giác như   mở  một cánh cửa cũ kỹ phủ đầy bụi thời gian. Bên trong là một  đàn ông  âm thầm giữ hình ảnh  trong tim suốt nhiều năm.
 
Tần Dịch Thâm đang ở trong phòng  việc.   tiếng  gọi điện bên trong, trầm , điềm đạm, nhưng  mỗi câu  dứt khoát  là một  im lặng lạ thường.
 
  hôm nay   thoải mái. Không  vì , mà vì gia đình .
 
Sáng nay,   gửi thiệp mời đến biệt thự. Buổi tiệc mừng sinh nhật lục tuần của ông nội ,  sáng lập Tần Thị, cũng là   ép  đính hôn với chị  từ đầu.
 
Lần đầu tiên kể từ khi cưới, Tần Dịch Thâm  đưa  về  mắt nhà họ Tần một cách chính thức. "Áp lực" là  nhẹ . Anh  ép   , nhưng  , nếu   , sẽ chẳng  ai bênh vực , cũng chẳng ai tin  là    chọn.
 
 gõ nhẹ cửa thư phòng. "Vào ."
 
Giọng  vẫn , nhưng khi thấy  bước , đôi mắt  dịu xuống ngay lập tức.
 
 bước tới, đặt tách  gừng lên bàn,   xuống ghế đối diện, nhỏ giọng: "Ngày mai, em  cùng ."