Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 177: Gặp Đủ Trắc Trở

Cập nhật lúc: 2025-09-30 04:44:29
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dù Thẩm Ninh Tuệ giải thích thế nào, họ cũng , khăng khăng một chữ bẻ đôi cũng , càng hiểu gì về vinh quang của tổ tiên di sản văn hóa phi vật thể.

Còn một gia đình khác, tổ tiên từng là nhạc sư trong cung đình.

Trăm năm chiến loạn, kho tàng nhạc phổ của Hoa Quốc tổn thất nặng nề. Cho đến nay, nhiều sách cổ vẫn tìm , ít bản nhạc cổ điển suýt nữa thất truyền.

Trong đó, tiêu shakuhachi suýt biến mất ở Hoa Quốc.

Có nhiều ý kiến khác về thời gian đời của tiêu shakuhachi*. Có nó xuất hiện từ thời Tần, là thời Hán, cũng là thời Tùy Đường. Do Phật giáo thịnh hành, các nhà sư trong chùa mang nó dân gian, ban đầu gọi là "ống tiêu", đó dần xuất hiện tên gọi "shakuhachi" và sử dụng cho đến ngày nay.

(*Tiếng trung, âm Hán Việt là xích bát)

Là một trong những loại hình âm nhạc cổ xưa của Hoa Quốc, khi tiêu shakuhachi du nhập Nhật Bản, chỉ trở thành nhạc cụ dân tộc truyền thống của Nhật Bản mà còn công nhận là di sản văn hóa cấp quốc gia. Tuy nhiên, ở Hoa Quốc thì nó dần thất truyền, ai ngó ngàng tới.

Thẩm Ninh Tuệ nhớ tin tức ở kiếp , khi một bậc thầy shakuhachi của Nhật Bản đến Hoa Quốc giao lưu, ông vô cùng kinh ngạc khi rằng nhạc cụ Hoa Quốc còn dấu vết của shakuhachi nữa. Cuối cùng, nhiều tài liệu ghi chép về shakuhachi ở Hoa Quốc chép từ Nhật Bản.

Chúng từng là nơi khai sinh nó, đáng tiếc đến thời hiện đại, hiểu về shakuhachi thu thập từ nước khác.

Trong bối cảnh đó, việc Thẩm Ninh Tuệ ở kiếp phát hiện nắm giữ di sản shakuhachi quả thực là một bất ngờ và niềm vui quá lớn.

Đây là một dòng truyền thừa vẫn giữ nét cổ xưa của Hoa Quốc, khác với dòng shakuhachi của Nhật Bản biến đổi hiện nay!

Hơn nữa, điều may mắn là gia đình luôn ghi nhớ vinh quang của tổ tiên. Bao nhiêu năm qua, họ vẫn truyền từ đời sang đời khác, bảo tồn nguyên vẹn cho đến ngày nay!

Người tiếp đón Thẩm Ninh Tuệ là một bà cụ. Nghe , shakuhachi là di sản do gia tộc chồng bà truyền . Người năng khiếu nhất vốn là con gái của họ, tiếc là năm năm , con gái của bà cụ qua đời vì bệnh tật.

Sự của con gái giáng một đòn chí mạng xuống hai ông bà. Ông cụ trúng gió, đến nay vẫn tỉnh táo, hằng ngày đều cần bà cụ chăm sóc.

Bà cụ chơi loại nhạc cụ , nhưng cháu trai của họ thì . Sau khi con gái qua đời, nhạc cụ, những bản thảo và sách cổ do tổ tiên truyền đều giao cho cháu trai cất giữ.

Người cháu trai tên là Hồ Lễ, hiện tại trạc tuổi Thẩm Ninh Tuệ, đang học đại học âm nhạc trong thành phố.

Vừa thấy , Thẩm Ninh Tuệ lập tức phấn khởi chạy đến trường tìm Hồ Lễ. Nào ngờ, tuy học chuyên ngành âm nhạc, nhưng Hồ Lễ học nhạc cổ điển Hoa Quốc mà chuyên violin.

Khi ý định của Thẩm Ninh Tuệ, Hồ Lễ lập tức phủ nhận mối quan hệ của với shakuhachi.

"Thời đại nào , ai còn chơi mấy thứ quê mùa đó nữa. chịu , bỏ lâu !" Hồ Lễ tỏ vẻ khinh thường .

"Bà của , duy nhất trong nhà hiện tại chơi loại nhạc cụ . Những bản thảo sách cổ do tổ tiên nhà để cũng đều do cất giữ..."

"Sách cổ gì chứ, một đống đồ bỏ , vứt hết từ lâu ." Hồ Lễ lập tức .

"Cậu yên tâm, chỉ cần giao tài liệu liên quan cho , bên sẽ sắp xếp giúp các thủ tục tiếp theo. Để tỏ thành ý, chúng sẽ trả một khoản phí nhất định." Thẩm Ninh Tuệ .

"Cho tiền cũng vô ích, bán hết từ lâu ."

"Bán ư? Bán ?" Thẩm Ninh Tuệ lo lắng hỏi.

"Sau khi thi đại học xong, bán chúng cùng với đống sách giáo khoa, sách bài tập ôn thi cho thu mua phế liệu ."

Gần đây Thẩm Ninh Tuệ lên báo mấy . Các bạn học qua xung quanh nhận cô, dồn dập về phía , hỏi han Hồ Lễ về tình hình với Thẩm Ninh Tuệ.

Hồ Lễ là một sĩ diện. Ở trường, thích khoe khoang gia đình là gia tộc âm nhạc, nhưng bao giờ nhắc đến nhạc cụ truyền thống của Hoa Quốc.

Cậu chút năng khiếu về violin, nhiều đều mặc định gia đình truyền thống về nhạc Tây phương.

Hồ Lễ hài lòng với sự ngưỡng mộ của các bạn học dành cho . Bây giờ Thẩm Ninh Tuệ đến đây, lỡ như cô vạch trần , để rằng thứ tiếp xúc từ bé là violin, mà là thứ đồ cổ quê mùa như shakuhachi thì thật quá mất mặt!

Hồ Lễ cần tiền nữa, vội vàng đuổi Thẩm Ninh Tuệ . Trước khi chia tay còn nghiêm túc cảnh cáo cô, rằng hiện giờ thích violin, thích khác ngoài đồn thổi lung tung chuyện của , cho phép Thẩm Ninh Tuệ bậy bạ khắp nơi.

Thẩm Ninh Tuệ tức đến mức bỏ cả bữa tối, nhịn mắng Hồ Lễ suốt một đêm với Hoắc Đình.

Thứ mà tổ tiên bao đời gìn giữ bao nhiêu năm, giao đến tay , đem bán như phế liệu?

Cho dù xét đến văn hóa truyền thống, chỉ nghĩ đến chút tình cảm với tổ tiên thì cũng nên chuyện như .

Bản học thì thôi, còn phá hủy cả sách cổ, đúng là đồ ngu ngốc!

Cậu đang gì, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận thôi!

Hoắc Đình dỗ dành Thẩm Ninh Tuệ hồi lâu. Mấy ngày báo cho cô một tin vui rằng tìm một gia đình đặc biệt, trong tay họ chỉ di sản truyền thống mà Thẩm Ninh Tuệ tìm, còn sẵn lòng hợp tác với cô.

Đó là một gia đình sống ở một thị trấn nhỏ. Từ đời ông bà, họ kiếm sống bằng nghề biểu diễn múa rối bóng.

Múa rối bóng, còn gọi là kịch đèn chiếu, bắt nguồn từ thời Tây Hán, phát triển mạnh thời Đường, thịnh hành thời Thanh, nhiều Hoa Quốc còn xa lạ gì với nó.

Vào thời đại điện ảnh, truyền hình, múa rối bóng từng là một trong những hoạt động giải trí dân gian ưa chuộng. Mãi đến cuối thời Thanh, một quan phủ địa phương lo ngại những buổi biểu diễn múa rối bóng ban đêm sẽ tụ tập đông gây rối nên cấm diễn, thậm chí còn bắt bớ các nghệ nhân múa rối bóng.

Sau chiến tranh, xã hội hỗn loạn, dân chúng lầm than, nghề múa rối bóng suy tàn, mãi đến khi đất nước thành lập mới dần dần hoạt động trở .

Tiếc là đến thời kỳ đặc biệt chịu ảnh hưởng của phong trào "phá tứ cựu", từ đó tổn thất nặng nề, gượng dậy nổi.

Hoa Quốc lịch sử truyền thừa hàng ngàn năm, di sản phi vật thể nhiều vô kể, trong đó cũng sự phân biệt giữa những di sản ít đến và những di sản nổi tiếng.

Trong đó, múa rối bóng thuộc loại hình nổi tiếng hơn.

Ngay cả khi Thẩm Ninh Tuệ, múa rối bóng cũng là một trong những hạng mục chính phủ coi trọng sớm nhất, đến mức khác cướp mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/chuong-177-gap-du-trac-tro.html.]

nếu Thẩm Ninh Tuệ thể thúc đẩy một chút, để múa rối bóng sớm đưa  Danh sách Di sản Văn hóa Phi vật thể Đại diện của Nhân loại, lẽ sẽ tác dụng đầu, khích lệ các di sản phi vật thể ít đến khác một cách tích cực hơn.

Đặc biệt là những di sản văn hóa gần như thất truyền như shakuhachi, hủy hoại trong tay một thiếu niên nông nổi, chỉ nghĩ đến thôi mà Thẩm Ninh Tuệ tức đến đau cả gan.

Cô lập tức lên đường, gặp gỡ nắm giữ di sản múa rối bóng .

Địa điểm hẹn gặp của họ là một quán mì ở địa phương. Khi Thẩm Ninh Tuệ đến, bên trong vẫn đang ăn mì.

"Chào cô, là Uông Á Nam."

Uông Á Nam buộc tóc đuôi ngựa đơn giản gọn gàng, mặc một bộ quần áo .

Áo là một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh lá cây quá rộng, ngực, lưng và cánh tay trái của chiếc áo còn in dòng chữ "Nhà máy XX", rõ ràng là quần áo mua ở cửa hàng, lẽ là đồng phục cũ của lớn mặc .

Bên chiếc áo thun màu xanh lá cây là một chiếc quần jean màu xanh nhạt, chiếc quần jean cũng .

Tuy nhiên, khác với chiếc áo quá rộng, chiếc quần jean vẻ chật, giống như chiếc quần mua từ mấy năm , mặc từ lúc còn dài cho đến bây giờ thành ngắn, chỉ chật chội vặn mà còn bạc phếch vì giặt nhiều, trông cũ kỹ.

Mặc dù mặc quần áo cũ, nhưng tinh thần của cô vô cùng , lưng thẳng tắp, cử chỉ lời đĩnh đạc, chững chạc, vô cùng trầm . Nếu tài liệu ghi rằng Uông Á Nam thành niên, Thẩm Ninh Tuệ thậm chí còn tưởng cô là một trưởng thành ngoài hai mươi tuổi.

Tuy nhiên, khi xuống đối diện Uông Á Nam, kỹ khuôn mặt đối phương thì vẫn thể nhận vài điểm khác biệt.

Uông Á Nam đang ở tuổi dậy thì, khuôn mặt vẫn còn nét bầu bĩnh trẻ con phai hết, nhưng chút non nớt hề ảnh hưởng đến cách hành xử của cô .

Rõ ràng cô sự chuẩn . Sau khi chào hỏi Thẩm Ninh Tuệ, cô trực tiếp đưa tập tài liệu trong tay cho cô.

Thẩm Ninh Tuệ xem lướt qua một lượt, đó với Uông Á Nam:

" sẽ tổng hợp những tài liệu , điền biểu mẫu nộp cho các cơ quan liên quan. Sau khi xác nhận tài liệu sai sót, sẽ chuyên trách đến thẩm định dự án..."

Cô giải thích sơ qua quy trình xin công nhận di sản phi vật thể cho Uông Á Nam .

Uông Á Nam xong thì lập tức gật đầu:

"Được, đến lúc đến thẩm định, các cô liên hệ với một hai ngày. Đừng tìm khác, cũng đừng cho bất kỳ ai chuyện , chỉ liên lạc với thôi."

Yêu cầu của cô chút kỳ lạ, dường như điều gì đó khó . Xét đến tuổi của cô , Thẩm Ninh Tuệ định hỏi thêm vài câu, xem cô khó khăn gì cần cô giúp đỡ .

Chưa kịp để Thẩm Ninh Tuệ mở lời, Uông Á Nam :

"Nếu việc gì nữa thì các cô ."

"Đi bây giờ ?" Thẩm Ninh Tuệ ngẩn .

"Còn việc gì cần ở đây nữa ?" Uông Á Nam hỏi.

"Cái đó thì ..."

"Vậy thì mau , tạm biệt." Uông Á Nam , ước gì Thẩm Ninh Tuệ và những cùng biến mất khỏi tầm mắt ngay giây .

Những tài liệu cần lấy đều lấy , Uông Á Nam là nhanh nhẹn và hợp tác nhất trong những Thẩm Ninh Tuệ tiếp xúc gần đây. Mặc dù cô nhiều nghi vấn, nhưng đối phương như nên cô chỉ thể rời , lên xe cùng với Hoắc Đình.

Xe đậu ở đất trống ven đường. Sau khi xác nhận Thẩm Ninh Tuệ và những cùng lên xe, Uông Á Nam thở phào nhẹ nhõm.

"Khoan , đừng lái xe vội." Thẩm Ninh Tuệ , trong xe quan sát Uông Á Nam ở cách đó xa.

Chỉ thấy Uông Á Nam mới hai bước, một phụ nữ bế một bé trai chặn đường.

Hai gì, phụ nữ càng lúc càng kích động, cuối cùng dứt khoát bế con phịch xuống đất.

Cậu bé trai cảnh hai cãi dọa cho ré lên. Người phụ nữ một tay bế con, tay đập đùi, há to miệng gào khan.

"Sao khổ thế , lấy thằng chồng c.h.ế.t sớm thì thôi , còn sinh đứa con gái bất hiếu thế , định đem bát cơm của nhà chúng dâng cho khác!"

"Con ơi là con, con sinh muộn thế. Giá mà con sinh sớm mấy năm, nghề múa rối bóng nhà họ Uông truyền đến tay con, thì đến nỗi con chị sói mắt trắng của con học mất!"

"Bây giờ nó định đem thứ cho , đây là cắt đứt đường lui của nhà họ Uông chúng . Đây là lấy mạng của chúng mà!!!"

nguyenhong

Người phụ nữ kể lể. Bà lấy từ đan điền, giọng sang sảng, gào nửa ngày trời rơi một giọt nước mắt. Tiếng hòa cùng tiếng của đứa trẻ như đang hát một vở tuồng lớn, lập tức thu hút hàng xóm láng giềng xung quanh kéo đến.

Người xem xung quanh ngày một đông. Người phụ nữ như tìm chỗ dựa, lập tức chỉ Uông Á Nam mà c.h.ử.i mắng té tát.

Không ngoài những lời lẽ như Uông Á Nam lòng đen tối, cậy sinh sớm nên bố truyền cho nghề múa rối bóng. Bây giờ bố mất , cô trở thành đầu gia đình, ở nhà gánh vác trọng trách biểu diễn múa rối bóng kiếm tiền nuôi cả nhà, ngày nào cũng đòi học thì thôi , còn cấu kết với ngoài, định bán nghề múa rối bóng , cắt đứt con đường kế thừa của em trai!

Lúc phụ nữ chuyện, giọng điệu mang theo chút khẩu âm địa phương. Thẩm Ninh Tuệ vểnh tai hồi lâu. Mãi cho đến khi bà xong, cô mới miễn cưỡng rốt cuộc bà những gì.

Sau khi hiểu lời bà , Thẩm Ninh Tuệ tức đến chịu nổi.

Chưa đến việc cô liên lạc với Uông Á Nam là để giúp nhà họ Uông sớm đăng ký di sản phi vật thể, chút tư lợi nào.

Người phụ nữ tin cô thì thôi , thể bôi nhọ chính con gái ruột của như ?

Nghe những lời bà mà xem, trách Uông Á Nam sinh sớm, là con gái mà kế thừa nghề múa rối bóng gia truyền, yêu cầu Uông Á Nam nghỉ học để biểu diễn múa rối bóng nuôi cả nhà. Uông Á Nam học cũng thành sai trái ?

Tuy nơi gia đình họ Uông ở là một vùng nông thôn, nhưng là một thôn nghèo khó như thôn Ninh Thủy.

Thôn Uông Gia gần tỉnh thành, cách ngoại ô tỉnh thành gần, chịu ảnh hưởng của tỉnh thành nên kinh tế khá hơn nhiều so với các thôn làng bình thường khác.

Bây giờ gần đến năm 2000, chính phủ những chính sách ưu đãi về giáo dục, học phí cho trẻ em học sẽ ngày càng rẻ hơn.

Rõ ràng gia đình họ Uông thuộc dạng nghèo đến mức gì ăn, ép con gái từ bỏ việc học, kiếm tiền nuôi cả nhà. Hãy xem Uông Á Nam mặc quần áo gì: quần jean , đồng phục cũ của lớn.

Loading...