Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 196: Hối Hận Cũng Đã Muộn Rồi

Cập nhật lúc: 2025-09-30 11:23:34
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nói thì con bé Ninh Tuệ cũng dễ dàng gì. Trong nhà lớn nào đáng tin che chở cho, từ nhỏ nếm trải khổ cực mà lớn lên. Có lẽ vì từ nhỏ ông bảo vệ, thấy ông nhà hiền từ nhân hậu, yêu thương cháu chắt, còn thì , nên trong lòng đặc biệt khao khát một ông như yêu thương . Cho nên khi lớn lên gặp đám già chúng , miệng lưỡi con bé mới ngọt ngào đến thế."

Giọng Kỷ Minh Viễn sang sảng, ông ha ha : "Cả đời từng nuôi con, đứa cháu nào thiết. Khó khăn lắm mới gặp một đứa duyên phận, chỉ hận thể bắt cóc nó về nhà, cho ai giành giật cháu gái của ... Lớn tuổi mà còn hờn dỗi với , mong các vị rộng lòng bỏ qua."

"Anh Chung! Lần Ninh Tuệ thi đại học đó, may mà cùng, cảm ơn nhé!"

Kỷ Minh Viễn xong thì lập tức cầm lấy chén , kính hiệu trưởng Chung một ly.

Hiệu trưởng Chung bên cạnh: ...

Vừa chẳng còn gọi ông là lão Chung già, lão Chung già , mới chớp mắt một cái thành Chung ?

trong lòng ông hiểu rõ lý do Kỷ Minh Viễn đột nhiên hóa giải mâu thuẫn với , trùng hợp lúc trong lòng ông cũng đang ý đó.

Thế là ông cũng lập tức nâng chén lên, với Kỷ Minh Viễn: "Ôi, ngài là lớn tuổi nhất trong tất cả chúng ở đây, nào dám nhận tiếng Chung . Nếu ngài chê, xin gọi ngài một tiếng Kỷ."

"Ngài cảm ơn cùng Ninh Tuệ lúc con bé thi đại học. còn cảm ơn ngài bao nhiêu năm nay dốc hết tâm sức, giúp Ninh Tuệ điều dưỡng sức khỏe nữa đấy! còn nhớ đầu tiên gặp con bé, thì gầy gò nhỏ bé, là đứa trẻ đáng thương từ nhỏ ăn ngon, nước đủ uống, suy dinh dưỡng mà lớn. Bây giờ thì khác , cao lớn hơn, sắc mặt cũng hơn. Nghe bao nhiêu năm nay con bé lên núi xuống làng, chạy bao nhiêu nơi để xin công nhận di sản, cống hiến ít cho đất nước!"

nguyenhong

"Không sức khỏe thì thể nhiều việc như . Công lao to lớn thuộc về Kỷ mới đúng! Tuy Ninh Tuệ ông ruột, nhưng ngài ở đây thì khác gì ông ruột ? Người ông ruột thịt cũng chắc như ngài. Chúng ai mà chẳng thấy tình yêu thương của ngài dành cho con bé! cũng xin kính ngài một ly, cảm ơn những tâm huyết ngài bỏ bao năm nay, càng cảm ơn sự yêu thương, che chở của ngài dành cho con bé."

Hai nhường , nhường , khen ngợi lẫn , kể hết những vất vả mà Thẩm Ninh Tuệ trải qua bao năm nay.

Bạch Khải Trí bên cạnh: Như đống lửa, như gai lưng, như vật gì đó mắc nghẹn trong cổ họng.

Mặc dù hai hề nhắc đến ông nửa lời, nhưng ông cảm thấy câu nào cũng như đang ám chỉ ?

Hơn nữa giọng của hai đặc biệt sang sảng, một lời một câu, thu hút ánh mắt của tất cả trong phòng riêng. Kỷ Thư Hoa mỉm lắng , hề liếc Bạch Khải Trí lấy một cái, cho Bạch Khải Trí cơ hội mở miệng chuyện riêng.

Bạch Khải Trí chỉ thể nén sự khó chịu, kiên nhẫn lắng , tiếp tục chờ đợi thời cơ.

Kỷ Minh Viễn và hiệu trưởng Chung cũng lớn tuổi. Vừa cả hai còn chiến đấu một trận, lúc diễn một hồi mặt Bạch Khải Trí. Dù già thì sức lực cũng hạn. Màn tâng bốc thương mại qua diễn chừng mười mấy phút, cả hai đều mệt nhoài.

Bạch Khải Trí thấy cuối cùng hai cũng đặt chén xuống, nghĩ bụng thể chen chuyện tử tế với Kỷ Thư Hoa . Nào ngờ ngay đó, một giọng sang sảng khác chen .

"Hai vị đúng, một thì đồng hành cùng con bé trong khoảnh khắc quan trọng nhất của cuộc đời là kỳ thi đại học, thì dùng hết y thuật cả đời để chữa khỏi bệnh cho con bé. Tuy hai vị là ông ruột của Ninh Tuệ, nhưng nếu xét kỹ thì ông kế như cũng tự thấy hổ! Bao nhiêu năm nay, từng việc gì cho con bé, thế mà may mắn cùng bàn với hai vị. Giờ phút trong lòng chỉ hai chữ. Xấu hổ!" Thịnh lão gia tử vỗ bàn một cái, thở dài một thật sâu.

Thịnh lão gia tử dứt lời, trong phòng riêng im lặng một giây.

Nếu tận mắt thấy Thịnh lão gia tử, Kỷ Minh Viễn và hiệu trưởng Chung chiến đấu hăng say, lẽ thật sự tin lời ông .

lúc Thịnh lão gia tử chiến đấu, dám lên tiếng. Lúc thấy ông mang vẻ mặt buồn bã, dường như thật sự phiền lòng vì chuyện . Bởi dù thật giả, cũng vội vàng lên tiếng khuyên giải.

"Lúc Ninh Tuệ thi đại học, con trai ngài còn quen Tú Phân . Hai họ quen muộn, trách ngài ."

"Kể từ khi trở thành ông kế của Ninh Tuệ, bao nhiêu năm nay ngài cũng thường xuyên qua nơi . Chúng đều thấy tấm lòng của ngài đối với cháu gái mà."

"Nghe năm chứng đau cột sống thắt lưng kinh niên của ngài tái phát, Ninh Tuệ còn nhờ Hoắc Đình mua một cái máy mát xa nhập khẩu từ nước ngoài cho ngài. Con bé thật sự hiếu thảo với ngài. Trong lòng con bé đều rõ những điểm của ngài!"

Nhắc đến món quà Thẩm Ninh Tuệ tặng, Thịnh lão gia tử lập tức phấn chấn hẳn lên: " , con bé Ninh Tuệ cẩn thận, còn cái lưng của , nó chỉ thôi mà phát hiện ngay! Lúc đó con bé cũng gì, vất vả trăm bề mới nhờ Hoắc Đình mang từ nước ngoài về . Mãi đến khi đồ đưa tận tay , nó mới bảo là mang về để chữa lưng cho . Đứa trẻ mà, chẳng tật gì, chỉ là quá hiếu thảo thôi!"

" , con bé luôn thể suy nghĩ cho tất cả . Mùa thu năm ngoái cứ đau họng, cũng là nó kiên trì mua cho t.h.u.ố.c Bắc và hoa quả suốt hai tháng. Lại còn nhờ cho cái món gì đó, canh lê tuyết chưng đường phèn, kẹo ngậm ho... Cứ thế dựa thực phẩm bổ dưỡng mà chữa khỏi cái họng của đấy!"

"Lúc chỉ thuận miệng một câu thèm ăn cua, con bé để tâm . Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, nó còn đặc biệt mang đến cho một thùng. Con nào con nấy to bằng bàn tay, thịt cua tươi ngon. Khỏi bàn là ngon đến mức nào."

Các thầy cô giáo, lãnh đạo xung quanh Thịnh lão gia tử , lập tức lên tiếng trò chuyện rôm rả.

Bao nhiêu năm nay họ nhận ít quà của học sinh, trong đó quà của Thẩm Ninh Tuệ là khiến họ ấn tượng sâu sắc nhất.

Là giáo viên nên đương nhiên thể nhận những món quà quý giá. Còn trong những món quà nhỏ thể nhận thì Thẩm Ninh Tuệ là tinh ý nhất, cô luôn thể phát hiện ngay họ cần gì, mang đến một thứ gì đó đúng lúc, đắt tiền nhưng hữu dụng.

Mọi trao đổi với về những món quà nhỏ mà Thẩm Ninh Tuệ tặng, Kỷ Minh Viễn và hiệu trưởng Chung ở bên cạnh nghỉ ngơi cũng gần hồi sức, tham gia câu chuyện. Dù khi đến những món quà thể hiện tấm lòng của cô cháu gái nhỏ, họ quá nhiều chuyện để kể.

Lúc đến tận hứng, ngay cả Kỷ Thư Hoa vốn ít khi mở lời ở bên cạnh cũng góp vài câu.

Bà thích vẽ tranh, Thẩm Ninh Tuệ cũng từng tặng bà ít loại màu vẽ quý hiếm. Tất cả đều Kỷ Thư Hoa cẩn thận cất giữ, chỉ khi nào thật sự chuyên tâm vẽ thì bà mới lấy sử dụng.

Tất cả đều trò chuyện sôi nổi. Trong bầu khí vui vẻ hòa thuận, chỉ riêng Bạch Khải Trí cô đơn một bên, lạc lõng giữa , nửa lời cũng thốt .

Trong phòng riêng đông như , ngay cả vị chủ nhiệm chỉ mới gặp mặt Thẩm Ninh Tuệ vài cũng từng nhận cua lông Thẩm Ninh Tuệ tặng. Chỉ riêng Bạch Khải Trí là gì cả.

Là ông ruột quan hệ huyết thống gần gũi nhất với Thẩm Ninh Tuệ đời , ông từng gì cho Thẩm Ninh Tuệ, thậm chí còn ghét bỏ hai con mà đuổi họ khỏi nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/chuong-196-hoi-han-cung-da-muon-roi.html.]

Bao nhiêu năm nay, Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ đối xử với ông như dưng nước lã. Đương nhiên Thẩm Ninh Tuệ cũng thể tặng quà gì cho ông .

Ông bàn tới tất cả những chủ đề liên quan đến Thẩm Ninh Tuệ, thế mà chủ đề nóng nhất trong phòng riêng giờ phút chính là Thẩm Ninh Tuệ!

Rõ ràng từ đầu đến cuối hề ai nhắc đến ông , nhưng Bạch Khải Trí luôn cảm thấy, ánh mắt của lúc nào cũng đặt lên một cách vô tình cố ý. Mặt ông lúc đỏ lúc trắng, ông chịu đựng khổ sở một hồi lâu, cuối cùng cũng chịu đựng đến cuối tiệc mừng thọ.

Một đám ông già bà cả trò chuyện lâu như , tinh thần phấn chấn đến mấy thì lúc cũng mệt mỏi. Bạch Khải Trí đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm cơ hội thể chuyện riêng với Kỷ Thư Hoa: "Thư Hoa, ..."

Bạch Khải Trí nửa câu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cánh cửa gỗ đẩy , khi đến, gần như tất cả đều dậy, chào đón vị khách mới.

Bạch Khải Trí ngẩng đầu . Người đến ai khác, chính là Hoắc lão gia tử!

Ngay từ khi tiệc mừng thọ bắt đầu, Hoắc lão gia tử đến thăm nhà họ Diêu. khi sảnh thì Hoắc lão gia tử thẳng đến chỗ Diêu lão phu nhân. Chức Tinh Viên lớn như nên thể tùy tiện gặp mặt, bởi cũng mong thể gặp ông cụ trong truyền thuyết .

Không ngờ giờ phút ông chủ động đến đây.

Thấy tất cả đều dậy một cách câu nệ, Hoắc lão gia tử vội vàng bảo xuống: "Làm phiền , Diêu Tinh các ông của Ninh Tuệ đều sắp xếp ở đây, thế thì qua đây góp vui mới ..."

Nói xong, Hoắc lão gia tử đưa mắt lướt qua tất cả những mặt. Khi thấy Bạch Khải Trí ở ghế chủ vị, ánh mắt ông dừng ở đó một chút, nụ mặt cũng nhạt đôi phần.

Ông khẽ gật đầu với Bạch Khải Trí: "Nhiều năm gặp, ông cũng ở đây ."

Bạch Khải Trí cố gắng nở một nụ gượng gạo, kiên trì lên tiếng đáp: "Vâng..."

"Dù cũng vẫn cảm ơn ông để một cô cháu gái như ." Nói xong, Hoắc lão gia tử Bạch Khải Trí nữa, lượt chào hỏi mới rời .

Tiệc mừng thọ đến hồi kết, khách mời lượt rời . Mãi cho đến khi một cơn gió lạnh thổi qua, Bạch Khải Trí đang nguyên tại chỗ mới hồn . Ông ngẩng đầu xung quanh, lúc mới chợt nhận trong phòng riêng đều hết, chỉ còn một ông vẫn nguyên tại chỗ.

Không chuyện với Kỷ Thư Hoa, ngược còn chế giễu một phen. Bạch Khải Trí thất thần dậy rời khỏi tiệc mừng thọ, lên xe trở về nhà họ Bạch.

Bao nhiêu năm nay, Bạch Khải Trí gầy dựng cả nhà họ Bạch bằng sức , từng trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, ý chí sớm cứng rắn như sắt.

Vừa trong phòng riêng, tất cả đều kẻ tung hứng mỉa mai ông , ông vẫn thể mặt dày coi như chuyện gì. Mãi cho đến khi gặp Hoắc lão gia tử, Bạch Khải Trí mới bắt đầu thấy lòng yên.

Nhiều năm , Bạch Khải Trí từng may mắn nhận sự giúp đỡ của nhà họ Hoắc. Bao nhiêu năm nay, ông cũng luôn cố gắng để thể bám cây đại thụ là nhà họ Hoắc.

Đã từng lúc, ông tưởng gần nhà họ Hoắc .

Tô Tâm Liên và Hoắc Thừa Hiên ở bên . Chỉ cần hai họ kết hôn, nhà họ Bạch thể nhờ mối nhân duyên mà kết nối với nhà họ Hoắc.

Bạch Khải Trí từng ảo tưởng về cảnh tượng và Hoắc lão gia tử gặp . Ông sẽ cảm ơn sự đề bạt năm xưa của Hoắc lão gia tử, cũng hy vọng nhà họ Hoắc thể giúp nhà họ Bạch tiến thêm một bước nữa.

Thế nhưng sự đời như ý . Tô Tâm Liên tù, Hoắc Thừa Hiên chia tay Tô Tâm Liên. Quanh quẩn mấy vòng, cuối cùng kết thông gia với nhà họ Hoắc chính là đứa cháu gái Thẩm Ninh Tuệ mà ông sớm ruồng bỏ!

Câu của Hoắc lão gia tử biểu đạt thẳng thắn .

Thẩm Ninh Tuệ là cháu gái ruột của ông , nhưng giữa hai bên còn tình , dĩ nhiên Hoắc lão gia tử sẽ vì Thẩm Ninh Tuệ mà nâng đỡ nhà họ Bạch.

Không chỉ nhà họ Hoắc như , mà tất cả những liên quan đến Thẩm Ninh Tuệ cũng . Họ đạp nhà họ Bạch một cái là nương tay lắm , thể bất kỳ hợp tác qua nào với nhà họ Bạch nữa!

Ngay cả Kỷ Thư Hoa cũng mấy khi chuyện với ông nữa...

Xe dừng ở cổng lớn nhà họ Bạch. Bạch Khải Trí đẩy cửa xe, từ từ bước xuống trong.

Bạch Cầm đuổi . Bạch Kỳ, Bạch Thư đều dọn ngoài. Bạch Họa thì ở cùng Kỷ Thư Hoa. Nhà họ Bạch từng một thời đông vui náo nhiệt, rộng lớn là thế, đến bây giờ chỉ còn một ông . Dù ngày nào cũng giúp việc dọn dẹp, nhưng căn nhà lớn thiếu nên cuối cùng cũng giấu vẻ tiêu điều, hoang tàn.

Bạch Khải Trí một trong sân trống trải, bao giờ cảm thấy khoảnh khắc nào suy sụp như lúc .

Bao nhiêu năm nay, ông cho phép nhớ chuyện xưa, càng cho phép hối hận.

Ấy thế mà giờ phút , trong lòng ông vẫn kìm mà dâng lên một cảm xúc hối tiếc.

Giá như ban đầu, ông đuổi Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ thì mấy.

Nếu thể sớm cho Kỷ Thư Hoa chuyện .

Nếu thể sớm đón Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ về nhà họ Bạch.

Nếu ban đầu chuyện tuyệt tình đến ...

Thì bây giờ mà những lão già đó ghen tị nhất chính là ông ?

bây giờ gì cũng muộn, tất cả đều còn kịp nữa ...

Loading...