Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 205: Hiểu Lòng Nhau
Cập nhật lúc: 2025-09-30 13:40:22
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Suy nghĩ của họ nhất trí, điểm xuất phát đều là vì đối phương, nhưng vô hình trung đẩy đối phương ngày một xa hơn.
Nói thì vẻ vòng vo, nhưng căn nguyên vẫn là do hai bên quá ăn ý.
May mà hôm nay chọn đúng thời cơ để cầu hôn, mà cũng may là Thẩm Ninh Tuệ bằng lòng thẳng thắn những lời tận đáy lòng . Mọi chuyện vẫn còn kịp, chuyện đều vặn.
Sau khi Hoắc Đình nghĩ thông suốt điểm , chút tức giận còn sót cũng tan biến, kìm mà nắm lấy tay Thẩm Ninh Tuệ: "Ninh Tuệ, lãnh đạo Hoa Quốc các em theo chế độ cha truyền con nối ?"
"Cha truyền con nối?" Thẩm Ninh Tuệ ngỡ ngàng câu hỏi đột ngột của Hoắc Đình: "Đương nhiên là ."
Chế độ cha truyền con nối nghĩa là khi vua qua đời, ngôi vị sẽ truyền cho con cháu.
Thời cổ đại, ở Hoa Quốc quả thực theo chế độ cha truyền con nối, nhưng kể từ khi bước xã hội hiện đại thì sớm đổi .
Hơn nữa còn đổi triệt để.
Trên thế giới hiện nay, ít quốc gia vẫn còn giữ hoàng gia.
Một nơi coi hoàng gia như một biểu tượng, cho phép can dự chính trị, nhưng thậm chí một nơi thì hoàng gia vẫn nắm giữ quân quyền và chính quyền.
Ở những quốc gia như , dân sống trong cảnh nghèo khổ, trong khi hoàng tộc là gia tộc giàu nhất thế giới. Có thể thấy chế độ phong kiến gây hại đến mức nào.
Là một trong bốn nền văn minh cổ đại còn sót , Hoa Quốc từ bỏ tất cả những quy tắc cũ kỹ, mục nát, tái sinh trong lửa đỏ. Nhìn cầu, từ xưa đến nay chỉ Hoa Quốc mới khí phách như .
"Vậy lãnh đạo Hoa Quốc các em yêu cầu nhất định con cái để kế thừa gia nghiệp ?" Hoắc Đình hỏi.
"Đương nhiên là ." Thẩm Ninh Tuệ , nhớ những câu chuyện về vị lãnh đạo mà cô kính trọng nhất, những con cháu mà ngay cả mộ phần thực sự cũng giữ. Tro cốt rải xuống sông núi, nhưng đó vẫn sống mãi trong lòng .
" , ngay cả một đất nước rộng lớn như thế còn áp dụng chế độ cha truyền con nối, ngay cả một vĩ đại như cũng mù quáng theo đuổi việc con nối dõi. Tại em cho rằng một bình thường như nhất định con để kế thừa tất cả thứ của chứ?" Hoắc Đình hỏi.
Thẩm Ninh Tuệ ngờ vòng vo một hồi đưa kết luận như , nhất thời nên lời.
"Người vĩ đại sở dĩ trở thành vĩ đại, là vì nhận thức tư tưởng của họ cao hơn nhiều so với thường..." Thẩm Ninh Tuệ lẩm bẩm.
"Ừm, trong lòng em, là một kẻ phàm tục tư tưởng." Hoắc Đình tủi .
"Em ý đó." Thẩm Ninh Tuệ vội vàng : "Chẳng mấy gia tộc hào môn các càng giàu thì càng quan tâm đến những chuyện ? Dù đôi khi cá nhân cổ xúy, nhưng ở trong đó thì lẽ cũng bất do kỷ..."
Chẳng cần xa, chỉ riêng những gia tộc lớn ở Kinh Đô thôi, Thẩm Ninh Tuệ tiếp xúc một vòng, mười nhà thì đến ba nhà vẫn còn tư tưởng phong kiến, năm sáu nhà thì tương đối truyền thống, chỉ một hai nhà do nắm quyền khá cởi mở nên chút khác biệt.
Ví dụ như nhà họ Diêu, nhờ Diêu lão phu nhân mà khác biệt so với các gia tộc khác. Phụ nữ trong nhà hưởng nguồn lực giáo d.ụ.c như nam giới từ nhỏ, năng lực thì nắm quyền, cuối cùng dẫn đến việc ba thế hệ thừa kế liên tiếp đều là phụ nữ.
Các gia tộc khác... thường chỉ coi trọng con nối dõi mà còn trọng nam khinh nữ.
Lăng Gia Thạch của nhà họ Lăng, ở trường học thì còn là một bình thường, nhưng một khi trở về nhà họ Lăng thì như biến thành một khác.
Bởi vì gia tộc của họ do Lăng Mai nắm quyền, Lăng Gia Thạch kế thừa tài sản và quyền lực của nhà họ Lăng từ tay thì bắt buộc theo bà .
Ngay cả khi kể đến trường hợp đặc biệt như nhà họ Lăng, những gia đình giàu thông thường như nhà họ Tiêu cũng coi trọng con nối dõi.
Trên Thẩm Ninh Tuệ nhiều điểm thể công kích, nhưng gia chủ nhà họ Tiêu bỏ qua tất cả những điểm khác, chỉ nhắm khả năng sinh sản của cô. Chẳng là vì ông nhận định điểm là chí mạng nhất, thể khiến nhà họ Hoắc buộc suy nghĩ nhiều .
Nhà họ Hoắc rời Hoa Quốc nước ngoài từ sớm, nhưng vẫn duy trì một truyền thống cũ của Hoa Quốc. Hoắc Đình là cháu đích tôn của Hoắc lão gia tử, từ nhỏ đến lớn thứ nhận đều là nhất.
Hiện tại, dòng chính của nhà họ Hoắc chỉ một trẻ tuổi là Hoắc Đình. Nếu Hoắc Đình cưới cô mà con nối dõi, đối với Hoắc lão gia tử và Hoắc Đình mà , quả thực họ sắp đối mặt với nguy cơ tuyệt tự...
"Anh những nguồn lực nhất là nhờ năng lực của để tranh giành, liên quan nhiều đến huyết thống. Nếu thì cứ dồn hết nguồn lực một là , Hoắc Thừa Hiên dựa cái gì mà du học, dựa cái gì mà nảy sinh ảo tưởng, tranh giành vị trí với ." Hoắc Đình giả vờ giận dỗi, véo nhẹ má Thẩm Ninh Tuệ: "Trong lòng em, chỉ là một tên công tử bột vô dụng, dựa quan hệ huyết thống để leo lên vị trí thôi ?"
"Em cố ý nghĩ như mà." Nghe Hoắc Đình , Thẩm Ninh Tuệ cũng cảm thấy suy nghĩ của lắm.
Cô vội vàng nắm lấy tay Hoắc Đình, mềm mỏng nũng: " mà... cảnh chung là như ... Chung quy em cũng suy nghĩ cho chứ..."
Hoắc Đình vốn thực sự giận cô. Được Thẩm Ninh Tuệ nắm tay, cô chuyện nhỏ nhẹ, tim như tan chảy. Anh đành bất đắc dĩ giải thích: "Nhà họ Hoắc phát triển bao nhiêu năm nay, các cơ chế về mặt đều thiện . Bọn từ Hoa Quốc, tự nhiên cũng hiểu cái gì gọi là lấy lịch sử gương."
"Rồng sinh chín con, mỗi con một tính. Thời cổ đại Hoa Quốc xuất hiện bao vị vua lạc, thế nhưng vẫn thể nuôi dạy những đứa con xuất chúng như chính họ. Đây là hoàng gia cả nước dốc sức bồi dưỡng, từ nhỏ hưởng nền giáo d.ụ.c tinh hoa bậc nhất mà còn như . Nhà họ Hoắc dựa mà cho rằng con cháu đời nào cũng tài giỏi, thể truyền thừa nhà họ Hoắc đến trăm nghìn năm chứ?"
nguyenhong
"Để phòng ngừa con cháu phá hoại gia sản, nhà bọn thành lập quỹ tín thác, cũng tìm những nhà quản lý chuyên nghiệp, lên kế hoạch từ sớm . Sau khi ông nội mất, nhà họ Hoắc sẽ giao tay . Anh sẽ chọn xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Hoắc. Nếu chọn thì sẽ để nhà quản lý chuyên nghiệp quản lý các nghiệp vụ chính, còn những còn của nhà họ Hoắc cứ nhận cổ tức mà sống đời là ."
"Chỉ non sông bất hủ, chứ quý tộc phú hào trường tồn vạn đại. Sự giàu sang của nhà họ Hoắc truyền mấy đời thì mấy đời. Con cháu tự phúc của con cháu. Chuyện ngàn năm, trăm tuổi , ai mà lường ."
Thẩm Ninh Tuệ , khẽ : "Vậy thì chung quy vẫn là mong con cháu, thì mới họ ưu tú , mới cơ hội lựa chọn. Không giống như bây giờ, khi kết hôn với em, lẽ ngay cả cơ hội lựa chọn cũng còn nữa..."
" ." Hoắc Đình thẳng thắn thừa nhận: " nếu chọn một trong hai, một đứa trẻ bất kỳ nền tảng tình cảm nào, tương lai ưu tú , và một đang sống sờ sờ mắt, khiến bận lòng thì đương nhiên sẽ chọn ."
Nghe , Thẩm Ninh Tuệ Hoắc Đình, nhất thời nên lời.
Cảm giác ai đó kiên quyết chọn trong cảnh, thật sự tuyệt.
Hoắc Đình ôm Thẩm Ninh Tuệ lòng, nhẹ giọng : "Con cái là sự tiếp nối của huyết mạch, nhưng nhiều khi nó cũng tác dụng duy trì gia đình. Biết bao cặp vợ chồng khi ở bên , mỗi khi xảy tranh cãi thì đều thỏa hiệp vì con cái, cuối cùng cứ thế mà tạm bợ sống hết một đời..."
Thấy gió biển thổi qua hai , rối mái tóc dài của Thẩm Ninh Tuệ, nhẹ nhàng vén tóc cô tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/chuong-205-hieu-long-nhau.html.]
Nhìn dáng vẻ Thẩm Ninh Tuệ ngoan ngoãn dựa lòng , Hoắc Đình kìm mà cúi xuống hôn lên trán cô một cái: "Em lo lắng khi chúng ở bên sẽ đến giai đoạn khủng hoảng năm thứ bảy, sẽ ngoại tình, sẽ ly hôn, sẽ cãi vã đến mức giữa hai cần con cái để duy trì mối quan hệ của chúng ?"
"Em ." Thẩm Ninh Tuệ ôm lấy Hoắc Đình, khẽ : "Em rốt cuộc tương lai của sẽ như thế nào."
Những sự kiện lớn ghi sử sách sẽ lượt xảy theo dòng chảy của thời gian.
Thẩm Ninh Tuệ thể thấy nhiều tương lai, nhưng cô thể tiên đoán cho chính .
"Thời gian sẽ chứng minh tất cả. Ninh Tuệ, em thông minh, ưu tú. Em nền tảng để tự lập, là trói buộc khi kết hôn. Em thể ở bên bất cứ lúc nào, cũng thể lưng rời bất cứ lúc nào."
Hoắc Đình : "Anh nguyện ý chấp nhận thử thách của em."
Thẩm Ninh Tuệ im lặng một lát, khẽ : "Được, em đồng ý lời cầu hôn của ."
Hoắc Đình sững , gần như tưởng nhầm. Anh kìm mà cúi xuống Thẩm Ninh Tuệ: "Em gì?"
Thẩm Ninh Tuệ ngẩng đầu : "Em chúng kết hôn ."
"Em suy nghĩ một chút ..." Hoắc Đình kinh ngạc .
"Sao thế, đổi ý ." Thẩm Ninh Tuệ mỉm : "Bây giờ đổi ý cũng kịp nữa ."
Hoắc Đình sai, cô là một độc lập tự tin, là phụ thuộc của bất kỳ ai. Hôn nhân thể trói buộc cô, chuyện sinh con đẻ cái càng đáng để cô và Hoắc Đình dằn vặt lẫn .
Nếu Hoắc Đình gì băn khoăn, thì cô càng gì do dự.
Sự chân thành của Hoắc Đình lay động cô. Giờ phút , cô chỉ tôn trọng trái tim , ở bên mãi mãi.
Thẩm Ninh Tuệ đưa tay lấy chiếc hộp nhẫn mà Hoắc Đình cất từ trong túi áo của .
Mở hộp thì nổi bật nhất là chiếc nhẫn nữ, bên còn giấu một chiếc nhẫn nam cùng kiểu.
Thẩm Ninh Tuệ đổi vị trí hai chiếc nhẫn, đó giơ chiếc nhẫn lên động tác cầu hôn, với Hoắc Đình: "Hoắc Đình, bằng lòng kết hôn với em ?"
Hoắc Đình bất đắc dĩ Thẩm Ninh Tuệ. Dưới ánh hoàng hôn, nụ của cô rạng rỡ tươi tắn. Anh khẽ gật đầu, mặc cho Thẩm Ninh Tuệ nắm lấy tay , đổi vai mà chủ động đeo chiếc nhẫn nam cho .
Hai chiếc nhẫn giống hệt , lấp lánh tỏa ánh sáng rực rỡ.
"Cầu hôn thành công . Sau khi đeo nhẫn xong, bước tiếp theo là gì nhỉ?" Thẩm Ninh Tuệ mân mê tay và tay Hoắc Đình, cất tiếng hỏi.
Cô vốn hề nghĩ đến việc sẽ cầu hôn Hoắc Đình nên chút chuẩn nào, càng các bước tiếp theo.
Hoắc Đình hành động , chắc chắn bước tiếp theo. Thế là Thẩm Ninh Tuệ mặt dày hỏi kinh nghiệm ngay tại chỗ.
"Là tân lang tân nương động phòng hoa chúc." Hoắc Đình nghiêm túc trả lời.
"Nói dối, cái đó rõ ràng là khi kết hôn bái đường mà!" Thẩm Ninh Tuệ hừ hừ, cảm nhận Hoắc Đình ôm lấy , cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Cô nhắm mắt , ngẩng đầu ngọt ngào đáp .
Gió biển thổi hiu hiu, hoàng hôn lúc, kéo dài bóng dáng hai ôm .
Mọi thứ giữa đất trời đều ấm áp và dịu dàng.
Trong bữa tối, Thẩm Ninh Tuệ và Hoắc Đình vẫn đến nhà ăn dùng bữa như thường lệ.
Hoắc lão gia tử cao tuổi, thích cả nhà tụ họp đông vui náo nhiệt, nên những ngày ở nhà họ Hoắc thì đều ăn tối cùng .
Hôm nay là ngày trọng đại khi tàu sân bay qua eo biển. Tuy nhà họ Hoắc vốn thỏa thuận hợp tác ngầm với Hoa Quốc, nhưng chuyến công tác của Thẩm Ninh Tuệ và Hoắc Đình khiến việc thông hành của tàu sân bay trở nên suôn sẻ hơn. Thẩm Ninh Tuệ còn giúp tránh cơn bão biển, công lao thể là nhỏ.
Sau khi việc thành công, mối quan hệ giữa nhà họ Hoắc và Hoa Quốc càng thêm khăng khít. Cả nhà họ Hoắc đều vui mừng khôn xiết. Người vốn nhận vô lời tâng bốc mỗi ngày như Thẩm Ninh Tuệ, vây quanh một nữa.
"Khụ hừm, vây quanh như còn thể thống gì nữa. Ninh Tuệ, đây với ông." Giọng Hoắc lão gia tử vang lên từ một bên.
Ngày nào cũng đúng bảy rưỡi tối thì ông cụ mới , hôm nay sớm hơn mười phút.
Hoắc lão gia tử lên tiếng, ai dám tuân theo. Mọi vội rụt cổ tản , ngoan ngoãn xuống.
Thẩm Ninh Tuệ đến bên cạnh Hoắc lão gia tử. Cô mới vững, tay nhét một chiếc hộp gấm sang trọng.
Chiếc hộp gấm bằng gỗ tử đàn thượng hạng, bên trong lót một lớp vải nhung đen.
Trên lớp vải nhung, một chiếc vòng tay xanh biếc, ngời ngời sắc ngọc đang lặng lẽ đó.
Chiếc vòng tay chất ngọc trong suốt, óng ả, nhu hòa mà kém phần rực rỡ, tựa như một nét xuân thấm đượm lòng , khiến gần như thể rời mắt.
Dù rành về phỉ thúy đá quý, Thẩm Ninh Tuệ chỉ cần qua là chiếc vòng tay ngọc lục bảo giá trị hề nhỏ.
"Tuy đồ cổ truyền thống của Hoa Quốc ít, nhưng những năm gần đây các buổi đấu giá ngày càng sôi động, những món đồ vàng bạc ngọc ngà chút tuổi đời đều thổi giá lên tận trời. Những thứ đó ít nhiều đều đào lên từ đất, mang theo một luồng âm khí."
Hoắc lão gia tử với Thẩm Ninh Tuệ: "Sức khỏe cháu , nên ít đeo mấy thứ âm hàn đó. Bộ là do tổ tiên nhà họ Hoắc chúng truyền , hợp với cháu nhất. Ông lấy một chiếc vòng cho cháu xem, lát nữa sẽ cả bộ vòng cổ, hoa tai, nhẫn gửi phòng cháu, cháu cứ đeo từ từ ngắm nghía."
Nếu chỉ mang chiếc vòng tay đấu giá thì cũng thể bán giá trời, huống hồ là cả một bộ!
Thẩm Ninh Tuệ nào dám nhận, định từ chối khéo thì Hoắc lão gia tử : "Thằng nhóc Hoắc Đình chẳng mắt gì cả. Nhẫn kim cương thì đáng bao nhiêu tiền, đúng là phóng khoáng. Cháu cứ đeo chơi, chán thì đổi sang cái ông tặng."