Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 207: Đám Cưới
Cập nhật lúc: 2025-09-30 13:48:52
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm 1998. Hoa Quốc đề xuất đăng cai Thế vận hội Olympic. Năm 2001. Hoa Quốc đăng cai thành công, cả nước vui mừng.
Cả nước một lòng mong đợi Thế vận hội đến, nào ngờ, đến sớm hơn cả Thế vận hội là bão tuyết và động đất.
Cũng năm đó, cả Hoa Quốc một lòng vượt qua khó khăn, vươn lên trở thành một siêu cường hàng đầu thế giới.
Chuyến nước ngoài của Thẩm Ninh Tuệ, một là góp một phần công sức cho sự nghiệp của tổ quốc, hai là cũng thử xem liệu khả năng thành công đổi lịch sử .
Nếu lời nhắc nhở của cô thể giúp tàu Varyag tránh cơn bão lớn biển, về nước sớm hơn hai tháng, thì liệu cô cũng thể giúp tránh bão tuyết và động đất ?
Tàu sân bay Varyag trở về. Tuy đây là chuyện nhỏ, nhưng nó luôn tiến hành bí mật nên nhiều đến. Dù việc nó về nước sớm ảnh hưởng nhất định đến thế giới, nhưng trong thời gian ngắn sẽ điều , tất cả lợi ích chỉ thể hiện khi nó cải tạo .
bão tuyết và động đất thì khác, phạm vi ảnh hưởng của chúng quá lớn.
Thẩm Ninh Tuệ nghĩ đến việc sẽ thử đổi nó, linh hồn cô run rẩy. Trước dòng lịch sử cuồn cuộn, cô như một con kiến nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng thể dòng nước khổng lồ nhấn chìm, cuốn trôi.
những chuyện, dù thấp thỏm yên, dù sợ hãi thì cô cũng bắt buộc thử.
Những chuyện sẽ xong trong một sớm một chiều. Mấy năm tới, cô bắt buộc ở trong nước, chuẩn thật kỹ càng cho tất cả những gì sẽ xảy .
Ngay cả khi cuối cùng vẫn thể đổi những sự kiện lớn, nhưng chỉ cần cô thể giúp đỡ thêm một thì cũng là .
Dưới ánh mắt cẩn trọng mà mong đợi của Tú Phân, Thẩm Ninh Tuệ khẽ gật đầu với bà.
Cả đoàn vui vẻ dùng bữa cùng . Sau bữa tối, Hoắc Đình đưa Thẩm Ninh Tuệ về nhà Tú Phân.
Tối nay, hai đàn ông một phòng, Thẩm Ninh Tuệ và Tú Phân ngủ cùng . Mẹ con xa cách lâu ngày gặp , thủ thỉ đủ chuyện tâm tình.
Thẩm Ninh Tuệ kể cho Tú Phân về tình hình của ở nước ngoài những năm qua, Tú Phân cũng kể những chuyện xảy trong nước.
Diêu lão phu nhân qua đời, nhà họ Diêu bây giờ do Diêu Tinh tiếp quản.
Diêu lão phu nhân bệnh nhiều năm, lúc rời khỏi thế gian là buổi sáng. Hôm đó bà cụ dậy sớm, tinh thần phấn chấn lạ thường. Bà một vòng quanh nhà họ Diêu, còn ăn món bánh quai chèo mà bản thích nhất lúc nhỏ. Cuối cùng, bà cụ chiếc ghế xích đu trong sân nhà họ Diêu, trong giấc ngủ.
Ở tuổi , Diêu lão phu nhân thể một cách an tường như . Tuy đau buồn, nhưng đây cũng là một cái tang vui.
Tú Phân và nhà họ Diêu buồn bã một thời gian nhanh chóng hồi phục, vực dậy tinh thần mà cố gắng quản lý nhà họ Diêu.
"Diêu Tinh nhắc nhắc mấy , bao giờ con mới kết hôn. Chị tự tay thêu váy cưới cho con khi mắt mờ chân chậm. Chị còn chu đáo để phần tà váy cho . Bây giờ xem cuối cùng chị cũng đợi ." Tú Phân .
Thẩm Ninh Tuệ sững , kinh ngạc Tú Phân: "Mẹ ạ?"
Viên kim cương to như trứng bồ câu tuy nhưng đeo tiện. Vòng tay thì càng cần , quá quý giá. Trên đường về, cô và Hoắc Đình mang theo trợ lý, hành lý đặc biệt nhiều, lỡ bất cẩn va chạm thì cô sẽ đau lòng c.h.ế.t mất, nên cô sớm cất hết .
Vừa trong bữa tiệc, cô và Hoắc Đình bao giờ nhắc đến chuyện cầu hôn thành công, Thẩm Ninh Tuệ hiểu Tú Phân .
"Là nhà họ Hoắc với ạ?" Thẩm Ninh Tuệ hỏi.
"Không ai cho cả, là tự . Mẹ là từng trải , chứ." Tú Phân . "Hoắc Đình đợi con bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng đền đáp, như ý nguyện ."
"Sao gọi là đợi con bao nhiêu năm chứ. Mấy năm nay chúng con yêu , dành ít thời gian và tâm sức cho con, con cũng đối xử với như mà." Thẩm Ninh Tuệ hừ hừ .
"Có thật là bằng ?" Tú Phân hỏi .
Thẩm Ninh Tuệ nhớ sinh hoạt thường ngày của hai . Chẳng cần xa, chỉ riêng chuyện cầu hôn thì Hoắc Đình bỏ nhiều tâm tư hơn cô, bởi nhất thời cô vẫn thể cãi .
"Thật mấy năm , Hoắc Đình từng bàn bạc với về chuyện của hai đứa ." Tú Phân .
"Mấy năm ? Hai gì ?" Thẩm Ninh Tuệ tò mò hỏi.
"Nó hỏi về tình hình lúc con mới sinh, còn cả chuyện hồi nhỏ của con, hiểu thêm về con một chút." Tú Phân : "Khi sinh đôi xong suýt mất nửa cái mạng, từ đó mang bệnh trong , lúc đó Hoắc Đình lo lắng cho sức khỏe của con."
Tú Phân nhớ cuộc chuyện đó: "Nó lo con sinh nở sẽ tổn hại quá nhiều đến sức khỏe. Nên nó hỏi liệu phụ nữ nào cũng mong trở thành một , nếu sinh con thì cuộc đời trở nên trọn vẹn ."
Nghe , Thẩm Ninh Tuệ bất giác cảm thấy khá buồn .
Đây chẳng là những băn khoăn mà đây cô suy nghĩ cho Hoắc Đình ? Liệu Hoắc Đình mong trở thành một bố , nếu cả đời con thì hối tiếc ...
Hai họ quả thực quá ăn ý, ngay cả khi suy nghĩ cho đối phương thì lối suy nghĩ cũng giống hệt .
Thẩm Ninh Tuệ : "Vậy ?"
"Con là con gái của , thì đương nhiên sẽ xót cho con gái . Không nào con gái vì sinh con mà mất mạng cả. Nếu cái giá để cháu ngoại là con rời xa chúng , chắc chắn con sinh." Tú Phân : "Hoắc Đình nó cũng nghĩ như ."
Thẩm Ninh Tuệ gật đầu: "Những điều cũng với con . Chúng con trao đổi kỹ càng, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên. Ai mà tương lai sẽ xảy chuyện gì, vì lo lắng cho những chuyện còn thấy , chi bằng nắm bắt hiện tại, tận hưởng mỗi ngày mắt."
Tú Phân nắm lấy tay Thẩm Ninh Tuệ: "Bao nhiêu năm nay, chúng đều thấy rõ Hoắc Đình là như thế nào. Nó thích con, yêu thương con, vẫn luôn chờ đợi con, những điều chúng đều thấy. Bây giờ cuối cùng hai đứa cũng thể ở bên , mừng cho cả hai. Chắc nhà họ Hoắc cũng thấy ?"
Thẩm Ninh Tuệ : "Sau khi Hoắc Đình cầu hôn con, Hoắc lão gia tử tặng con một bộ trang sức quý giá."
Tú Phân : "Vậy đám cưới của hai đứa định tổ chức thế nào?"
Thẩm Ninh Tuệ nghĩ đến kế hoạch của và Hoắc Đình, e thẹn nhưng cũng vui mừng đáp: "Hoắc Đình mua cho con một hòn đảo và một chiếc du thuyền, con tổ chức đám cưới của chúng con ở đó."
Trên Bắc Đại Tây Dương, một quần đảo gồm nhiều hòn đảo lớn nhỏ và đảo san hô. Nơi đây mệnh danh là vùng biển trong xanh nhất thế giới. Nước biển xanh biếc, trong vắt thấy đáy. Đi thuyền mặt nước, chỉ thể rõ những đàn cá nhiệt đới đầy màu sắc, mà ngay cả những hạt cát đáy biển cũng hiện rõ mồn một.
Trong đó, một bãi biển từ xa xưa là nơi sinh sống của một loài sinh vật tên là trùng lỗ. Sau khi chết, vỏ của loài trùng lỗ hòa lẫn với cát, tích tụ thành những bãi cát rộng lớn. Dưới ánh nắng mặt trời, nó sẽ phản chiếu một màu hồng ảo diệu.
Đây là bãi biển màu hồng độc nhất vô nhị thế giới. Hòn đảo san hô mà Hoắc Đình mua từ nhiều năm gần đây.
Năm đó, đám cưới của Tú Phân tổ chức ở nhà họ Diêu, mời nhiều khách khứa, vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Ninh Tuệ thì ngược . Cô thích sự yên tĩnh, chỉ chia sẻ niềm vui trong khoảnh khắc với những thiết nhất. Vì đám cưới của cô vô cùng đơn giản, nghi lễ rườm rà, tiệc tùng linh đình, mời phóng viên báo đài, về cơ bản là công khai.
Cuối cùng, cặp đôi trẻ chỉ mời và bạn bè, tất cả cộng cũng chỉ hai mươi .
nguyenhong
Mấy tháng , ánh bình minh dịu nhẹ chiếu xuống mặt biển. Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Ninh Tuệ Tú Phân gọi dậy, mặc lên bộ đầm cưới do Tú Phân và Diêu Tinh thêu cho trang điểm thật lộng lẫy, chuẩn cho các công việc liên quan đến hôn lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/chuong-207-dam-cuoi.html.]
"Khăn voan ? Mang qua đây, mang qua đây."
"Kẹp tóc, kẹp tóc."
"Màu son đậm quá, pha màu ."
"Da Tuệ trắng, má hồng chỉ cần một chút nhạt nhạt là ..."
"Trang sức , mau đeo ."
Mọi xung quanh bận rộn túi bụi. Thẩm Ninh Tuệ định dậy giúp một tay, nhưng Diêu Linh và Thịnh Tiểu Mãn đè xuống ghế : "Trước khi thứ xong xuôi, động đậy gì hết, ngoan ngoãn yên cho bọn ."
Thẩm Ninh Tuệ bất đắc dĩ đè vị trí cũ, chỉ thể điều khiển từ xa: "Ở trong va li hành lý đấy."
"Ngăn kéo thứ hai."
"Kéo khóa là thấy ngay thôi mà."
Diêu Linh tìm một hồi, đó giơ lên một chiếc túi ni lông màu trắng, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì ?"
Trong túi là một chiếc hộp vuông vắn. Cô khẽ lắc lắc, đồ vật bên trong nặng trịch, cũng khá trọng lượng.
Hành lý của Thẩm Ninh Tuệ đều do cô tự sắp xếp. Nhìn thấy chiếc túi ni lông màu trắng , cô cũng ngơ ngác: "Cái của em mang đến . Mẹ, của ?"
Tú Phân ngẩng đầu , vội vàng nhận lấy chiếc túi đặt lên bàn: "Không mang đến, là mấy hôm nhân viên bên đại sứ quán liên hệ với nhà họ Hoắc, chúc mừng con và Hoắc Đình kết hôn gửi quà mừng đến. Quà chỉ một phần, Hoắc lão gia tử thấy để ở chỗ con thì hợp hơn nên bảo mang đến."
"Nhân viên gửi đến ?" Thẩm Ninh Tuệ khá tò mò: "Quà gì nhỉ, Hoắc lão gia tử còn đặc biệt dặn để ở chỗ con?"
Sau khi kết hôn, Thẩm Ninh Tuệ và Hoắc Đình sẽ ở chung. Chắc chắn quà tặng cho họ sẽ đặt trong ngôi nhà chung của họ.
Món quà chỉ một phần, Hoắc lão gia tử đặc biệt dặn dò, bảo Thẩm Ninh Tuệ giữ gìn cẩn thận. Thẩm Ninh Tuệ loáng thoáng cảm nhận chút ý nghĩa đặc biệt, bèn với Tú Phân: "Mẹ, con thể mở xem ?"
"Đây là quà tặng cho con và Hoắc Đình, đương nhiên là ." Tú Phân , đó mang chiếc túi đến mặt Thẩm Ninh Tuệ.
Thẩm Ninh Tuệ và Hoắc Đình kết hôn, tuy mời nhiều nhưng nhận ít quà. Chỉ riêng những món quà xa xỉ đủ loại do các gia tộc hào môn lớn gửi tặng nhiều kể xiết.
So với những món quà tinh xảo đó, bao bì của món quà do nhân viên gửi đến vô cùng đơn giản. Bên trong chiếc túi ni lông màu trắng chỉ một chiếc hộp. Mở hộp , bên trong đựng một món đồ sứ.
Trước khi Thẩm Ninh Tuệ mở thì ai từng mở nó cả. Đây cũng là đầu tiên Tú Phân thấy thứ bên trong hộp quà.
Tuy bao bì bên ngoài của món đồ sứ bình thường, nhưng bản món đồ sứ vô cùng tinh xảo.
Chiếc bình sứ dáng mai cổ điển, nền men trắng in họa tiết uyên ương và ao sen màu xanh lam, vật tầm thường.
"Họa tiết uyên ương, còn đôi cặp nữa." Thịnh Tiểu Mãn : "Xem là chọn lựa kỹ càng để chúc phúc cho cô dâu chú rể, cũng khá đấy chứ."
Nói xong, cô đầu bên cạnh. Nếu là ngày thường, chắc chắn Diêu Linh sẽ tán gẫu với cô , nhưng lúc Thịnh Tiểu Mãn kinh ngạc phát hiện, bất kể là Diêu Linh, Tú Phân Thẩm Ninh Tuệ, tất cả đều đang chằm chằm món đồ sứ mặt, chìm im lặng.
Thậm chí chỉ họ, trong phòng nghỉ của cô dâu cũng là một lặng bao trùm. Ánh mắt của đều món đồ sứ thu hút.
"Sao, , thứ gì ?" Thịnh Tiểu Mãn kìm mà cất tiếng hỏi một cách kỳ quái.
"Em đến sứ Thanh Hoa bao giờ ?" Diêu Linh .
Tên tiếng Anh của Hoa Quốc, nếu dịch theo nghĩa từ vựng thì chính là đồ sứ. Từ xưa đồ sứ quý giá, mà sứ Thanh Hoa càng hiếm khó tìm, mệnh danh là vua của các loại đồ sứ.
Tuy Thịnh Tiểu Mãn hiểu nhiều bằng Diêu Linh, nhưng dù cũng từng qua danh tiếng của sứ Thanh Hoa.
Cô mở to mắt chiếc bình sứ Thanh Hoa dáng mai mặt: "Đây đây đây... Đây chính là sứ Thanh Hoa á?"
"Sứ Thanh Hoa do đại sứ quán đích gửi đến, thể nào là vật tầm thường. E là cái bình sứ Thanh Hoa giá trị liên thành." Diêu Linh .
Thịnh Tiểu Mãn kinh ngạc đến nên lời. Sao cô thể ngờ một thứ quý giá như , mà nhân viên chỉ đặt nó trong một chiếc túi ni lông màu trắng chứ???
Có là bao bì quá bình thường ! Người tặng quà, đến giá trị của món quà, chỉ riêng bao bì bên ngoài thì cái nào cái nấy cũng xa hoa lộng lẫy. Bên thì , trực tiếp cho một cái túi ni lông là xong.
Cũng may là Tú Phân vẫn luôn cẩn thận giữ gìn. Nếu là khác, ví dụ như cô , chừng vụng về vỡ , lúc đó thì cũng kịp nữa!
"Không chỉ bản chiếc bình sứ giá trị liên thành." Thẩm Ninh Tuệ hít một thật sâu, nhẹ giọng : "Đây là sứ quốc lễ, lời chúc phúc ẩn nó mới là quý giá nhất."
Sứ quốc lễ, tức là lễ vật bằng sứ ở cấp độ cao nhất. Thông thường, nó chỉ tặng cho các nhà lãnh đạo của quốc gia khác. Ngoài những nhân vật phận đặc biệt , những nhận sứ quốc lễ với tư cách cá nhân hiếm, thể là vô cùng hiếm thấy, ai những nhân vật nổi tiếng nước ngoài những đóng góp nhất định cho Hoa Quốc.
Trong đó, một nổi tiếng nhận sứ quốc lễ, nhiều năm con cháu gặp rắc rối thì gửi thông điệp cầu cứu đến Hoa Quốc. Hoa Quốc nhiều lời, trong thời khắc đặc biệt viện trợ vô điều kiện nhiều vật tư, giải quyết tình thế cấp bách cho họ.
Kể từ đó, sứ quốc lễ cũng ví von là "đèn thần Aladdin", "bình ước nguyện", "kim bài miễn tử" vân vân.
Nắm trong tay sứ quốc lễ, tương đương với việc thêm tình hữu nghị của một cường quốc, và một con đường lui thể bảo tính mạng bất cứ lúc nào.
Những năm gần đây, tuy Thẩm Ninh Tuệ ít việc, nhưng cô tự thấy xứng đáng nhận vinh dự như .
Có lẽ là khi cô, Hoắc Đình và thậm chí cả nhà họ Hoắc những đóng góp nhỏ cho sự phát triển của Hoa Quốc, nhân dịp hai tân hôn, chính phủ mới quyết định đặc cách tặng cho họ món quà quý giá .
Sau khi nhận , Hoắc lão gia tử lập tức ý thức sự quý giá của món quà . Ông nhận với danh nghĩa của nhà họ Hoắc, mà giao bảo vật vô giá cho gia đình nhỏ của cô và Hoắc Đình, đủ để thấy sự yêu thương của Hoắc lão gia tử dành cho họ.
Những năm gần đây, Tú Phân, Diêu Linh và những khác mở mang tầm mắt nhiều, kiến thức vượt xa thường. đây cũng là đầu tiên họ đến sứ quốc lễ.
Ý thức món quà còn quý giá hơn cả tưởng tượng, họ kinh ngạc, vui mừng cho Thẩm Ninh Tuệ.
Trân trọng cất kỹ món quà quý giá , tiếp tục cùng trang điểm cho Thẩm Ninh Tuệ.
Sau khi tất cả thứ chuẩn xong xuôi, Tú Phân nắm tay Thẩm Ninh Tuệ từ từ bước nơi tổ chức hôn lễ.
Trong tiếng nhạc thanh nhã dịu dàng, Thẩm Ninh Tuệ bước đến mặt Hoắc Đình, trao nhẫn với .
Chiếc nhẫn cầu hôn là do Hoắc Đình chuẩn , còn chiếc nhẫn cưới do Thẩm Ninh Tuệ lựa chọn và chuẩn .
Dưới sự chúc phúc và chứng kiến của tất cả và bạn bè, hai hôn và ôm , thành lễ cưới đơn giản mà lãng mạn .
Ánh nắng chiều trải vàng khắp bãi biển, màu xanh lam và màu hồng hòa quyện , bầu trời ngập tràn những sắc màu nhạt nhòa mộng ảo. Dường như cả thế giới đều đang chúc phúc cho cặp đôi mới cưới, tình cuối cùng cũng về bên .