Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Ngoại Truyện: Kiếp Trước – Kỷ Minh Viễn

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:25:44
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Không bọn cháu, là họ." Thẩm Ninh Tuệ chỉ tay về phía những ở cách đó xa: "Họ đều là những thương đưa trong, đặt ở đây chẳng khác nào chờ chết. Nếu thể thì các bác sĩ cũng cứu họ với."

Bác sĩ Giang đầu . Khi thấy nhiều đặt thẳng xuống đất, cô lập tức giật .

nguyenhong

Tình hình trong bệnh viện dã chiến quá hỗn loạn. Rõ ràng ngay cả bác sĩ Giang cũng một bộ phận đưa trong, đặt thẳng ngoài, bỏ mặc.

Là một bác sĩ thì tự nhiên đối xử bình đẳng với tất cả . Cô gật đầu.

Thẩm Ninh Tuệ vui mừng khôn xiết, chạy đến mái hiên, lượt khiêng từng trong với những dân của thôn Ninh Thủy.

Mải mê thu xếp cho những thương, Thẩm Ninh Tuệ chú ý rằng một ánh mắt vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cô.

Cho đến khi còn thấy bóng dáng bận rộn của cô nữa, Hoắc Đình mới nhắm mắt , chìm hôn mê.

Mưa lớn kéo dài nhiều ngày cuối cùng cũng tạnh, nhưng tai ương vẫn kết thúc ngay.

Sau trận mưa lớn là đất đá trôi, ngập úng, nhà cửa núi sụp đổ đến nguy cơ nhiễm trùng của những thương. Tất cả những điều đó ngừng thử thách mỗi một đang mắc kẹt tại huyện Ninh Bình.

Lương thực thực phẩm do dân của Ninh Thủy mang đến tuy giải quyết cơn nguy cấp nhất thời, nhưng lượng hạn nên chẳng mấy chốc thì rơi cảnh túng thiếu.

Mọi đều đang cố gắng cầm cự. Những thương nặng thì c.ắ.n răng chịu đựng, những còn thì cố gắng chung tay giúp đỡ. Tất cả những thương đều huy động, trở thành trợ thủ bác sĩ tạm thời.

Trong đó, những chút kiến thức y học như Thẩm Ninh Tuệ thì càng xem như bác sĩ. Lần đầu tiên cầm kim thêu khâu vết thương cho khác, hai tay Thẩm Ninh Tuệ run bắn.

Vốn quen thấy những con lành lặn, nên khi chứng kiến những mô cơ thể xé nát tan tành khi thương nặng, Thẩm Ninh Tuệ chỉ cảm thấy kỳ ảo kinh tởm.

Từng cục mỡ vàng khè dính da thịt, trông như bì lợn, thịt lợn băm nhỏ bày bán ở sạp thịt ngoài chợ. sự kết hợp giữa lớp mỡ vàng khè bất thường và phần thịt đỏ tươi ngừng nhắc nhở Thẩm Ninh Tuệ rằng, tất cả những thứ đều là da thịt vốn thuộc về cơ thể con .

buồn nôn nhưng bụng trống rỗng, nôn gì.

Đại Hạo còn biểu hiện tệ hơn.

Vốn dĩ khỏe mạnh cường tráng như mới là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí phụ mổ. Thế nhưng thấy cảnh tượng t.h.ả.m khốc đó, một đàn ông sắt đá như Đại Hạo cũng tái mặt khuỵu ngay xuống đất, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Trong cả nhóm , cuối cùng ngờ Thẩm Ninh Tuệ biểu hiện nhất. Dù kinh tởm và sợ hãi, nhưng khi thực sự bắt tay thì tay cô vững một cách lạ thường. Hơn nữa cô thông minh, giỏi suy một ba, tố chất tâm lý cũng cực kỳ .

Sau khi xác nhận cô năng lực , các bác sĩ chút khách sáo mà kéo Thẩm Ninh Tuệ đội ngũ của .

Mỗi ngày cô đều khám bệnh, hỏi han tình hình, chăm sóc bệnh nhân, khâu vá vết thương...

Thời tiết mưa dầm, bầu trời âm u, ánh sáng đủ nên ban ngày và ban đêm cũng khác biệt nhiều. Đồng hồ của Thẩm Ninh Tuệ sớm tặng cho bác sĩ cần nó hơn. Không sự phân biệt ngày đêm rõ ràng, gì nhắc nhở thời gian, Thẩm Ninh Tuệ bận đến tối tăm mặt mũi, đầu óc mơ màng, trôi qua bao lâu.

Cho đến ngày hôm đó, bác sĩ Giang mang đến hai tin . Đội cứu viện của chính phủ sắp đến, đồng thời tên côn đồ thương, rơi trạng thái nửa tỉnh nửa mê là bác sĩ Kỷ tỉnh .

"Ông gặp em, em mau qua đó ." Bác sĩ Giang với Thẩm Ninh Tuệ.

"Em ư?" Thẩm Ninh Tuệ căng thẳng: "Sao tự dưng ông gặp em?"

Nếu là một tuần , với cô rằng cô cần gặp bác sĩ Kỷ Minh Viễn, Thẩm Ninh Tuệ sẽ chút cảm xúc nào. Chỉ là bác sĩ thôi mà, gặp thì gặp, gì đáng sợ .

một tuần qua, Thẩm Ninh Tuệ quá nhiều chuyện về bác sĩ Kỷ, khiến cô nhận rằng đây là một vị chuyên gia tầm cỡ bảo vật quốc gia.

Không chỉ y thuật cao siêu, địa vị phi thường trong giới y học mà năng lực lãnh đạo và chỉ huy của ông cũng vô cùng lợi hại.

Lần bác sĩ Kỷ Minh Viễn tên côn đồ gọi là Thử thương, khiến ông rơi trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nếu bác sĩ Kỷ Minh Viễn còn tỉnh táo, chắc chắn tình hình ở ga tàu sẽ hỗn loạn như bây giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/ngoai-truyen-kiep-truoc-ky-minh-vien.html.]

Mỗi khi tỉnh trong cơn mê, bác sĩ Kỷ đều đưa những lời khuyên sắc bén khiến các y bác sĩ khác gật gù thán phục. Đó chính là phong thái của một bậc thầy hàng đầu.

Thế nhưng lúc , Thẩm Ninh Tuệ thông báo sẽ diện kiến ông. Một cô gái nhỏ bé, chẳng hề mối liên hệ nào, sắp bước gặp nhân vật mà bao mong chờ. Trong lòng Ninh Tuệ mơ hồ dấy lên cảm giác bất an, chẳng cuộc gặp sẽ gì, chỉ khiến ông thêm mệt mỏi.

“Ông chuyện của em , còn sức khỏe em yếu. Ông bảo em đến, sẽ chuyển biến .” Bác sĩ Giang , giọng giấu nổi vui mừng.

Những dân Ninh Thủy thì , nhưng y bác sĩ nơi đây đều rõ tình trạng của Thẩm Ninh Tuệ. Với thể trạng , việc cô còn sống đến giờ là một điều kỳ tích. Liệu thể cầm cự đến năm mười tám tuổi – chẳng ai dám chắc.

Nếu là ngày thường, họ sẽ đối xử với cô như bệnh nhân đặc biệt, giữ gìn từng chút, tuyệt để lao lực. hiện tại, thời thế khác thường, Ninh Tuệ buộc bận rộn như một bác sĩ thực tập, chạy tới chạy lui. Vừa thương lo, nhưng ai cũng hiểu chẳng còn cách nào khác.

Nay, đức cao vọng trọng nhất – bác sĩ Kỷ Minh Viễn – cuối cùng cũng tỉnh . Thế nên lập tức kể về Ninh Tuệ cho ông , mong giành cho cô cơ hội hiếm hoi .

Khó khăn lắm ông mới mở mắt , bao nhiêu việc cấp bách chờ xử lý. Những gặp ông xếp hàng. Nửa tiếng , đến lượt Ninh Tuệ.

Cô đẩy cửa bước , căn phòng tràn ngập mùi t.h.u.ố.c và sự im lặng nặng nề.

Ánh mắt Ninh Tuệ sững .

Người đàn ông mà cô vẫn tưởng tượng trong đầu – phong thái uy nghi của một danh y lừng lẫy – giờ đây bất động giường bệnh. Tóc bạc trắng, khuôn mặt phù nề, mí mắt nặng nề đến mức mở nổi. Ngay cả việc hít thở cũng như một trận chiến kéo dài.

“Bác sĩ Kỷ, là... ông nghỉ ngơi ạ?” Ninh Tuệ cất giọng run nhẹ.

Ở tuổi , ngã một là hiểm họa. Nhìn ông, Ninh Tuệ thấy chẳng khác gì bệnh nhân nặng ngoài . Cái cần thiết nhất công việc, mà là giữ lấy thở mong manh.

“Không... .” Ông khó nhọc đáp, chậm rãi ngước mắt. Và ngay khoảnh khắc trông rõ gương mặt Ninh Tuệ, ánh ông chợt dừng , c.h.ế.t lặng.

“Bác sĩ Kỷ?” Ninh Tuệ ngập ngừng gọi.

Ông như sực tỉnh, khẽ run môi:

“Xin ... chỉ là... cháu... giống em gái quá. Giống đến mức ngỡ đang thấy nó... hồi bé, lúc còn thắt hai b.í.m tóc, ngày nào cũng bám theo đòi mua hạt dưa...”

Ninh Tuệ khẽ thở : “Thì . Ai cũng bảo cháu giống . Có lẽ cháu duyên với em gái ông.”

“Em năm nay sáu mươi ... hơn cả cháu nhiều, đủ tuổi bà của cháu chứ.” Nói đến đây, ông khẽ mỉm . “Cháu đừng gọi là bác sĩ Kỷ nữa, xa cách lắm. Cứ gọi là ông Kỷ. Lại đây, cho ông kỹ hơn nào.”

Ninh Tuệ rụt rè tiến gần.

Trong đôi mắt đục mờ vì tuổi tác , bất chợt ánh lên thứ gì đó khác thường. Ban đầu là niềm vui vì tưởng nhớ, nhưng dần dần, sắc mặt ông Kỷ trở nên nghiêm nghị, lạnh lẽo, như đang soi chiếu tận xương tủy của cô bé mặt.

...

Một tiếng , Ninh Tuệ bước khỏi phòng.

Ngay lập tức, bác sĩ Giang chạy tới: “Thế nào ? Ông đỡ hơn ? Ông ?”

Kỷ Minh Viễn tỉnh, sức lực hữu hạn, chỉ đủ gặp một quan trọng. Bác sĩ Giang cũng . Ninh Tuệ chỉ gật đầu khẽ, kể sơ qua.

Rồi cô cúi xuống tờ giấy trong tay – nét chữ run rẩy nhưng từng dòng vẫn rõ ràng.

“Ông ... kê cho em một đơn thuốc, bảo sắc uống. ...” Ninh Tuệ ngập ngừng.

?”

“Ông còn đưa cho em một địa chỉ, kèm điện thoại.” Giọng cô thấp hẳn xuống, như sợ ai đó thấy. “Bảo em... tìm một tên là Kỷ Thư Hoa. Bà sẽ đưa em khám.”

Ánh mắt Ninh Tuệ dừng ở cuối hành lang dài hun hút, nơi ánh đèn chập chờn lay lắt. Trong lòng, một linh cảm lạnh lẽo dấy lên.

Ông Kỷ chỉ trao cho cô đơn thuốc. Ông trao cho cô một bí mật. Một chìa khóa... mở cánh cửa mà Ninh Tuệ từng dám tưởng tượng tới.

Loading...