Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Ngoại Truyện: Kiếp Trước - Ở Lại Thôn Ninh Thủy

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:07:21
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"... Cháu ? Tỉnh , mau tỉnh ..."

Thẩm Ninh Tuệ cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu. Đập mắt cô là bầu trời xanh biếc, là những tán lá xanh rì và một gương mặt mộc mạc của phụ nữ trung niên.

"Sao ngất ở vệ đường thế , cháu chứ? Lại đây, đây, thím Chu đỡ cháu dậy."

Toàn Thẩm Ninh Tuệ lạnh toát, mềm nhũn còn chút sức lực, mặc cho tự xưng là thím Chu kéo lê, từ từ đỡ cô dậy.

Thấy Thẩm Ninh Tuệ mặt mày tái nhợt, rã rời, ngay cả nhấc mí mắt cũng khó khăn, thím Chu ngập ngừng một lát, đó lấy từ trong túi một mẩu giấy vệ sinh nhỏ, bên trong gói một viên đường phèn. Bà cẩn thận gắp lấy viên đường, nhét miệng Thẩm Ninh Tuệ.

Đường phèn tan trong miệng, vị ngọt lịm lan tỏa xuống . Thẩm Ninh Tuệ vị ngọt cho tỉnh táo hơn một chút, lưỡi bất giác đảo qua đảo , cả cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Cô mở mắt xung quanh.

Dưới bầu trời xanh là những hàng cây ăn quả sum suê, đất đai màu mỡ, mặt đất mọc đầy các loại cỏ dại đủ hình đủ dạng. Hình dáng độc đáo của những chiếc lá trông chút quen mắt, nhưng lúc đầu óc Thẩm Ninh Tuệ trống rỗng, thể suy nghĩ gì, cũng tài nào nhớ từng thấy những loại cỏ .

Những thứ đều quan trọng, quan trọng là cuối cùng cô cũng trở về thế giới bình thường.

Năm nay Thẩm Ninh Tuệ nghiệp cấp ba, đang trong kỳ nghỉ hè nên ung dung tự tại ở nhà. Vậy mà mở mắt thì cô thấy trong một căn phòng xa lạ.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, thể loáng thoáng thấy những cây xà nhà bằng gỗ cũ kỹ và đồ đạc kiểu Trung Quốc truyền thống, kiểu dáng cổ xưa đến mức chút rợn . Đáng sợ hơn nữa là cô cảm thấy cơ thể như teo nhỏ một cỡ, lạnh ngắt và cứng đờ, lúc đầu gối gần như thể gập .

Cô gần như chạy trối c.h.ế.t khỏi căn nhà đáng sợ đó, đó thì mất ý thức.

Tuy bây giờ vẫn đang ở ngoại ô, nhưng mặt trời ấm áp chiếu rọi, trong miệng ngậm viên đường phèn chút ngấy, bên cạnh sống, lòng Thẩm Ninh Tuệ cũng yên tâm hơn nhiều. Cô cố gắng nở một nụ , với thím Chu một tiếng "cảm ơn".

"Ối chao, khách sáo với thím Chu gì chứ. Cháu là đứa trẻ thím lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ thím nỡ để cháu đất, mặc kệ sống c.h.ế.t của cháu ?" Thím Chu đỡ Thẩm Ninh Tuệ dậy, tiếp: "Người lớn nhà con cũng thật là, con cái như thế mà cũng ngó ngàng gì. Thẩm Dũng gì, Tú Phân cũng... Ôi, thôi bỏ , cô cũng khổ."

Thẩm Dũng? Tú Phân?

Những cái tên mà xa lạ quá, liên quan gì đến cô ?

Lúc Thẩm Ninh Tuệ mới nhận mà cúi đầu xuống cơ thể , mới phát hiện vẫn còn ở trong cái thể nhỏ hơn một cỡ đó, mặc một bộ quần áo cũ kỹ bẩn thỉu, trông vô cùng nhếch nhác.

Cơ thể của cô ? Bộ đầm ngủ bằng lụa tơ tằm của cô ? Biệt thự to lớn, điện thoại, còn cả đống trang sức leng keng của cô nữa...

Trong lúc Thẩm Ninh Tuệ còn đang ngẩn , thím Chu đỡ cô về một hướng nào đó, lẩm bẩm chuyện. Hình như là hai tên Thẩm Dũng và Tú Phân sắp ly hôn, hai vợ chồng mỗi nuôi một đứa con gái sinh đôi gì đó...

Nghe lời thím Chu , Thẩm Ninh Tuệ chỉ cảm thấy xa lạ và hoang đường.

Chỉ mới ngủ một giấc dậy, dường như cô biến thành một khác, gánh chịu phận của đó. Vậy còn cơ thể của cô, thế giới của cô thì ?

Nếu biến thành cháu gái của tỷ phú nào đó, một nữ minh tinh hàng đầu, tuy vẫn quen lắm nhưng ít cũng chút lợi lộc.

Kết quả bây giờ thì... tiểu thư nhà giàu thành phố biến thành một đứa bé bệnh tật ở nông thôn, thế thì thiệt thòi quá .

Thẩm Ninh Tuệ vẫn còn chìm trong bi kịch xuyên của nên kịp hồn, nhưng lúc thím Chu đưa cô về đến nhà.

Tú Phân một chiếc xe nhỏ, một đàn ông tóc hoa râm hộ tống trở về. Chuyện bà ly hôn với Thẩm Dũng gây chấn động cả thôn. Lúc ngoài cửa nhà họ, dân trong thôn vây ba vòng trong ba vòng ngoài. Ai nấy đều nghển cổ hóng chuyện, chỉ hận thể kéo dài tai , nhét khe cửa để bỏ sót một câu chuyện phiếm nào.

Thẩm Ninh Tuệ ngẩng đầu lên, phát hiện đưa về chính căn nhà mới trốn thoát, sắc mặt của cô đổi.

Phần lớn dân ở thôn Ninh Thủy đều xây nhà mới. Tuy kiểu dáng quê mùa nhưng ít cũng sáng sủa, sạch sẽ.

Thẩm Dũng ham mê cờ bạc, sớm tiêu sạch tiền của gia đình. Cả nhà ngay cả một bữa cơm nóng cũng khó khăn, gì đến việc ở nhà mới. Vì , cả gia đình bốn vẫn luôn sống trong căn nhà cũ nát do tổ tiên để .

Đối với Thẩm Ninh Tuệ, nhà mới và nhà cũ ở nông thôn khác là mấy. Dù bẩn hơn, cũ hơn một chút thì chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là thể ở .

điều khó chấp nhận hơn cả là cách bố trí phòng ốc của căn nhà . Tầng một còn đỡ, là kiểu sân nhỏ thường thấy ở nông thôn, trông cũng khá sáng sủa, thoải mái.

Đáng sợ hơn là thiết kế phòng ở tầng hai. Vừa bước phòng là ba bức tường đất dày cộp, chỉ một mặt hướng Nam mở một ô cửa sổ bằng gỗ nhỏ bằng đầu , thôi thấy ngột ngạt.

Tuyệt hơn nữa là trong phòng bày đầy những món đồ đạc cũ kỹ thịnh hành thời nhà Thanh. Tuy chạm khắc tinh xảo, tinh tế hơn nhiều so với đồ đạc bằng ván ép thường thấy ở đời , nhưng thực sự quá giống hiện trường trong phim kinh dị kiểu Trung Quốc...

Chỉ trong giây lát, cô miễn cưỡng chấp nhận sự thật xui xẻo là xuyên . thấy sắp bước căn nhà đó, cô vẫn chút kháng cự nên dừng bước:

"Thím Chu, cháu ."

"Đứa bé ngốc của thím ơi. Bố cháu sắp ly hôn, bố cháu chỉ cho cháu mang một đứa con gái . Bây giờ chị cháu đang ở trong đó, nếu nó mang thì cháu sẽ bỏ . Chẳng lẽ cháu sống cùng với bố vô tích sự đó của cháu ?"

"Cháu theo ai cả..."

Thế giới đối với cô quá xa lạ. Bố , chị gái gì đó, cô đều quen họ. Nếu lựa chọn thì cô cảm thấy lẽ sống một sẽ hơn.

Thẩm Ninh Tuệ còn hết lời, bên trong vang lên những tiếng cãi vã dữ dội. Chưa đợi Thẩm Ninh Tuệ , trong nhà bước .

Đi đầu là một phụ nữ trung niên để tóc dài, mặt trái xoan, mắt to, tóc dày. Tuy dãi dầu mưa nắng chăm sóc, da dẻ trở nên lão hóa vàng vọt, mái tóc dày cũng chút khô xơ chẻ ngọn nhưng vẫn khó che giấu vẻ của bà. Có lẽ đây chính là Tú Phân mà thím Chu nhắc đến.

Theo bà là một thiếu nữ trông giống bà. Khác với vẻ tiều tụy của phụ nữ, thiếu nữ mái tóc đen nhánh, óng ả, làn da trắng nõn, mịn màng. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng ngập tràn dáng vẻ thanh xuân phơi phới, quả là một mỹ nhân đầy thu hút.

Hai đều đỏ hoe mắt, lóc bước khỏi nhà. Đặc biệt là thiếu nữ, thấy ngoài cửa bao nhiêu vây xem chuyện nhà , cô bé mếu máo, ôm chầm lấy eo Tú Phân rống lên:

"Mẹ, mang con , con sẽ ép gả chồng mất. Mẹ thật sự nhẫn tâm con đến bước đường đó ?"

"Thiên Ân, mang cả hai đứa khỏi đây." Tú Phân .

"Đừng hòng! Thẩm Thiên Ân và Thẩm Ninh Tuệ, nhất định một đứa ở , nếu hôm nay tao liều mạng với chúng mày!" Một giọng đàn ông tức giận gầm lên, Thẩm Dũng từ trong nhà bước .

nguyenhong

Trước mặt , ba cãi vã một nữa, thậm chí suýt thì động tay động chân. May mà đông vây xem nên khuyên can họ.

"Mẹ, Ninh Tuệ nó bao giờ ngoài... Sức khỏe của em như , đường xa thì chịu nổi ." Lúc , thiếu nữ kéo tay áo Tú Phân, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Mẹ xem, Ninh Tuệ sợ đến ngây kìa..."

Tú Phân đầu , về phía Thẩm Ninh Tuệ vẫn luôn im lặng một bên từ đầu đến cuối, một lời.

Dường như dáng nhỏ bé gầy gò của Thẩm Ninh Tuệ cho đau lòng, Tú Phân buồn bã nấc lên. Bà đến mặt Thẩm Ninh Tuệ, ôm lấy cô :

"Ninh Tuệ, , rốt cuộc thế nào mới đúng... Mẹ đưa chị con ngoài xem . Chỉ cần tình hình thỏa, nhất định sẽ đón con . Con ngoan ngoãn ở nhà chờ ?"

Thấy Thẩm Ninh Tuệ ngây ngốc , hồi lâu gì, Tú Phân dặn dò dặn dò mấy , đó còn lén nhét một xấp tiền túi Thẩm Ninh Tuệ. Cuối cùng, sự thúc giục của cô con gái lớn, bà lên xe rời .

Sau khi Tú Phân và cô con gái lớn , Thẩm Dũng sa sầm mặt bước .

Tú Phân mang Thẩm Thiên Ân , để cho ông một đứa con gái ốm yếu bệnh tật là Thẩm Ninh Tuệ. Dù cũng là con gái, nuôi một thời gian cũng thể bán chút tiền. Vốn dĩ Thẩm Dũng định kéo Thẩm Ninh Tuệ về nhà. Dù ông chỉ còn "tài sản" thể đổi lấy tiền là cô con gái thôi, trông coi cho cẩn thận mới .

Kết quả là khi thấy gương mặt vàng vọt của Thẩm Ninh Tuệ, Thẩm Dũng lập tức dập tắt ý định, ngay cả chạm Thẩm Ninh Tuệ cũng .

Nhìn sắc mặt của nó cũng chẳng khác gì chết, chạm còn thấy xui xẻo. Thẩm Dũng nghi ngờ liệu đứa con gái như thể nuôi lớn bán lấy tiền .

Tiếng sấm "ầm ầm" vang lên, bầu trời mới quang đãng bỗng chốc một lớp mây đen bao phủ, mưa như trút nước. Thẩm Dũng lười chẳng thèm để ý đến Thẩm Ninh Tuệ. Ngược , thím Chu và những hàng xóm khác thấy Thẩm Ninh Tuệ gầy gò nhỏ bé bỏ , kìm chút xót xa nên kéo cô mái hiên trú mưa.

"Đứa bé đáng thương ơi, và chị đều cả , một cháu ở trong thôn, sống thế nào đây..."

Mọi đều cô một cách đồng cảm. Thấy từ khi và chị thì Thẩm Ninh Tuệ vẫn một lời nào, họ càng thêm lo lắng: "Đừng là con bé dọa đến ngốc ."

Quả thực Thẩm Ninh Tuệ sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/ngoai-truyen-kiep-truoc-o-lai-thon-ninh-thuy.html.]

Cô cứ tưởng chỉ xuyên thôi, ai ngờ là xuyên tiểu thuyết?

Thẩm Ninh Tuệ cảm thấy vô cùng xa lạ với những cái tên như Tú Phân, Thẩm Dũng, nhưng cái tên Thẩm Thiên Ân thì cô hề xa lạ chút nào.

Đây chẳng là tên của nữ phụ độc ác gia thế hào môn trong một cuốn tiểu thuyết mà cô khi ngủ !

Nhớ miêu tả về tuổi tác, ngoại hình của nữ phụ độc ác đó, hình như cũng khớp với thật mà cô gặp?

Còn cô thì xuyên thành em gái sinh đôi của nữ phụ độc ác, bỏ ở nông thôn, một nhân vật quần chúng tên tuổi trong suốt cả truyện?

Bối cảnh của cuốn tiểu thuyết thập niên chín mươi, khi kinh tế cả nước vẫn cất cánh. Còn bây giờ cô đang ở một làng quê nông thôn của thập niên chín mươi?

Thảo nào đồ đạc, nhà cửa kiểu nhà Thanh. Lúc mức sống của dân vẫn nâng cao, vẫn còn giữ quan niệm một chiếc giường truyền vạn đời...

Trời ơi là trời, cô vốn quen với cuộc sống hiện đại, trở về thành phố những năm chín mươi còn cảm thấy quen, huống hồ gì là nông thôn miền núi.

Cô cũng hào môn, sống một cuộc sống thoải mái hơn mà!

Trong lòng Thẩm Ninh Tuệ rối như tơ vò, cả đều . Nỗi oán hận lên đến đỉnh điểm buổi tối khi cô muỗi đốt cả trăm nốt, và suýt nữa thì rơi xuống nhà xí khô phân nhấn chìm!

"Có hệ thống ... Mã hiệu 001,002,007... Mã hiệu 250? Mã hiệu 444?"

Nửa đêm, Thẩm Ninh Tuệ mới thoát c.h.ế.t từ nhà xí khô. Cô ngoài cửa nhà xí, run rẩy cất tiếng gọi.

"Bàn tay vàng, linh tuyền gì đó... Có một cái cũng , kén chọn ..."

Chẳng lẽ thật sự để cô một cô đơn ở thế giới đáng sợ ? Mở đầu ở một thôn quê nghèo khó đành, cái cơ thể nửa sống nửa c.h.ế.t của cô là đây.

Tuy cô soi gương nhưng cũng mắt mà. Đến giờ Thẩm Ninh Tuệ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt kẻ xui xẻo của Thẩm Dũng ban ngày!

Vầng trăng sáng vằng vặc như chiếc đĩa treo bầu trời, soi bóng Thẩm Ninh Tuệ rõ mồn một mặt đất. Thẩm Ninh Tuệ tràn đầy hy vọng chờ đợi hồi lâu, nhưng chẳng thấy phép màu nào xuất hiện.

Bầu bạn với cô, ngoài gió mát trăng thanh thì chỉ từng đàn muỗi đói khát, hung hăng kéo đến. Số lượng nhiều đến nỗi chỉ cần đập một cái là ngay một "chiếc bánh muỗi" tươi rói, nóng hổi.

Thẩm Ninh Tuệ kêu rên một tiếng, cuối cùng đành chấp nhận phận chui nhà, trốn trong chiếc màn mà thím Chu giăng sẵn.

Ngày hôm , Thẩm Ninh Tuệ thím Chu gọi dậy.

Vừa mở mắt , cô thấy gương mặt đầy lo lắng của thím Chu.

Cảm giác trong miệng như thứ gì đó, cô dùng lưỡi l.i.ế.m thử, là vị ngọt.

"Tốt quá , thím thật sợ cháu tỉnh , vẫn là đường phèn tác dụng." Thấy Thẩm Ninh Tuệ tỉnh , thím Chu vui vẻ , đó cẩn thận gấp tờ giấy gói đường phèn đưa cho bên cạnh.

Thẩm Ninh Tuệ theo tay thím Chu, mới phát hiện bên cạnh bà còn một đứa trẻ đang .

Đó là con gái út của thím Chu, chừng bảy tám tuổi. Đôi mắt đen láy của cô bé ánh lên vẻ khao khát và mong ngóng, dán chặt miệng Thẩm Ninh Tuệ.

Thím Chu đưa mảnh giấy cho cô bé, con bé như thể nhặt báu vật, vội vàng đón lấy. Trước tiên nó ngửa đầu, đưa mảnh giấy lên phía miệng, đó mới đổ chỗ bột đường còn sót trong.

Đó chỉ là mảnh giấy từng dùng để gói đường phèn, gì còn bao nhiêu đường. con bé chẳng chê bai gì, chép chép miệng mấy cái giơ giấy lên mặt, le lưỡi l.i.ế.m lấy l.i.ế.m để, hận thể l.i.ế.m sạch đến từng hạt đường cuối cùng.

Thấy Thẩm Ninh Tuệ đang , con bé nhoẻn miệng với cô, đôi mắt tròn như quả nho cong lên thành hình trăng lưỡi liềm. Cô bé chẳng hề tức giận vì Thẩm Ninh Tuệ ăn mất món đường phèn quý giá trong nhà .

Thẩm Ninh Tuệ nụ ngây thơ trong sáng của con bé, chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một tiếng, như vật gì đó đập mạnh .

Hôm qua khi Thẩm Ninh Tuệ ngất xỉu ở ven đường, chính thím Chu cho cô ăn đường phèn, gọi cô tỉnh .

Hôm nay chắc là gọi Thẩm Ninh Tuệ dậy , sợ cô cứ thế mà mất, thím Chu cho Thẩm Ninh Tuệ ăn thêm một viên đường phèn nữa.

Chỉ là đường phèn thôi mà...

Người ở xã hội hiện đại ăn nhiều dầu mỡ, nhiều đường, ít trẻ tuổi uống sữa đến sinh bệnh. Nhắc đến bệnh tiểu đường ai cũng sợ, vì sức khỏe mà kiêng đủ các loại đường.

Cho nên dù là hôm qua hôm nay, khi phát hiện trong miệng đường phèn, phản ứng đầu tiên của Thẩm Ninh Tuệ đều là ngọt quá, quá ngọt, chút ngấy.

Mãi cho đến giờ phút , cô mới đột nhiên nhận viên đường phèn mà cô cho là đáng tiền , là của quý của nhà thím Chu.

Thật cô nên sớm phát hiện mới . Hôm qua lúc lấy đường phèn , thím Chu dùng giấy gói .

Thời buổi giấy cũng là của hiếm, đường mà gói bằng giấy thì càng quý giá hơn.

Hôm qua cô thấy . cô còn đang chìm trong cú sốc vì xuyên , xuyên tiểu thuyết, còn căm phẫn vì sự xui xẻo của nên để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt .

Cũng giống như cô chỉ là một nhân vật quần chúng trong cuốn sách , thím Chu trong mắt cô cũng chỉ là một nhân vật quần chúng quan trọng.

Thế nhưng qua đường cứu cô, cho cô ở nhờ, còn cho cô ăn thứ quý giá trong nhà.

Thẩm Ninh Tuệ tự kiểm điểm trong lòng, nhận rằng buộc điều chỉnh tâm lý.

Nếu việc xuyên tiểu thuyết thành chuyện thể đổi , chỉ cần cô sống thì nhất định nghiêm túc đối đãi với từng sự việc, từng con ở đây.

Thẩm Ninh Tuệ dậy, trịnh trọng lời cảm ơn với thím Chu.

"Ối chao, khách sáo thế gì. Chúng đều là hàng xóm láng giềng, vốn dĩ nên giúp đỡ lẫn mà." Thím Chu xoa đầu Thẩm Ninh Tuệ, : "Sức khỏe cháu , ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe cùng Bảo Nhi nhé. Thím đây, trưa thím sẽ về nấu cơm cho hai đứa."

Con gái út của thím Chu là Bảo Nhi tính tình khá hướng nội, ngày thường tự chơi ở nhà. Bây giờ Thẩm Ninh Tuệ bạn chơi cùng, cô bé vui vẻ lấy hết đồ chơi của cho Thẩm Ninh Tuệ chơi.

Có những viên sỏi cuội nhặt ở bờ sông, những cọng rơm rạ moi hết ruột, còn những bông hoa thể nếm vị mật.

Thẩm Ninh Tuệ thấy những thứ nên vô cùng tò mò, món nào cũng lật qua lật ngắm nghía.

Bảo Nhi ngờ Thẩm Ninh Tuệ hứng thú với đồ chơi của đến . Cô bé hăng hái chơi cùng Thẩm Ninh Tuệ, giới thiệu cho Thẩm Ninh Tuệ những trò chơi tuổi thơ của trẻ con nông thôn.

Thẩm Ninh Tuệ một vòng, quả thực mở mang tầm mắt.

Những thứ mộc mạc, đơn sơ nhưng cũng thú vị.

bao giờ cọng rơm rạ thể moi rỗng ruột để biến thành hình dạng ống hút, thể dùng ống hút uống nước, còn thể chấm nước xà phòng để thổi bong bóng.

Cũng những mẩu nến thừa thể nhỏ nắp chai, cắm thêm một sợi bấc mới thể biến thành một cây nến nhỏ mới.

Thôn Ninh Thủy vẫn điện, ngày thường thắp sáng thì đều dùng nến. Những lúc thím Chu thuê, Bảo Nhi ở nhà thu gom những mẩu nến thừa từng nắp chai một, sắp xếp chúng gọn gàng.

Đừng thấy Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, nhưng cô bé việc nghiêm túc. Từng chiếc nắp chai đựng nến cô bé cất gọn gàng trong ngăn kéo, tiết kiệm ít tiền cho gia đình.

"Không ngờ thể như , Bảo Nhi thông minh quá!" Thẩm Ninh Tuệ kinh ngạc thốt lên, cả ngày bay quanh Bảo Nhi tâng bốc đủ kiểu như một chú ong nhỏ cần mẫn.

Bảo Nhi nào từng ai khen như . Cô bé hổ đỏ bừng mặt, lấy tay che mặt, len lén lâu.

Đến trưa, thím Chu về nấu cơm trưa. Vừa mới ăn vội mấy miếng, bà tất tả gánh quang gánh, sọt tre cho kịp việc. Mãi đến tối mịt, thím Chu mới lê tấm mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại trở về.

Liên tiếp mấy ngày, thím Chu đều bận rộn như .

Thẩm Ninh Tuệ vẫn còn là học sinh, từng . Cô việc theo chế độ 996* cực khổ, ít ao ước về quê ruộng. Bởi cô cứ tưởng dù thế nào thì nông dân cũng thoải mái hơn chế độ 996 một chút, việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn, đón sương mai bước thiên nhiên, chiều tà về nhà con đường ráng đỏ, miệng ngân nga câu hát.

(*996: từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày/tuần)

Loading...