Thẩm Ninh Tuệ lẩm bẩm, nửa câu thì đột nhiên dừng .
Cô thấy một cái tên quen thuộc.
Thịnh Tiểu Mãn.
Nếu chỉ thấy cái tên, lẽ Thẩm Ninh Tuệ vẫn nhớ là ai. khi thấy bức ảnh cô gái bia mộ thì ký ức chợt ùa về, Thẩm Ninh Tuệ lập tức nhớ .
nguyenhong
Nhiều năm về , ở ga tàu, cô và cô gái từng gặp !
Sau khi gặp gỡ, Thẩm Ninh Tuệ theo thôn trưởng và lên tàu về nhà, may gặp trận mưa lũ ở huyện Ninh Bình, suýt chút nữa thì bỏ mạng ở đó.
Vì , Thẩm Ninh Tuệ nhớ rõ tất cả những chuyện xảy ngày hôm đó, thậm chí thể là chuyện vẫn còn hiện rõ mồn một mắt.
Khi đó cô và Thịnh Tiểu Mãn chỉ vô tình gặp , Thẩm Ninh Tuệ bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ gặp cô .
Lại còn gặp theo cách ...
“Là bệnh , là xảy tai nạn... Sao tự dưng ...”
Thấy bia mộ của cô dính chút bụi, Thẩm Ninh Tuệ lâu cúi xuống, nhẹ nhàng phủi sạch bụi bẩn và bùn đất cho cô .
Bia mộ của Thịnh Tiểu Mãn ở vị trí cao, bên cạnh bia mộ thể thấy hết cảnh vật bên . Bởi Thẩm Ninh Tuệ tiếp nữa, mà dừng bia mộ của Thịnh Tiểu Mãn, khẽ :
“Mình tìm một , một việc lợi nước lợi dân. Chỗ phong thủy nên sẽ ở đây đợi ông . Mình nghĩ... chắc sẽ để ý nhỉ?”
Cô gái trong ảnh mỉm cô, khuôn mặt tròn trịa trông đáng yêu và vui vẻ, như đang mỉm gật đầu với Thẩm Ninh Tuệ.
Thẩm Ninh Tuệ từ từ xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Cô đợi cả một ngày, cũng đợi gặp.
Trời tối , là đêm khuya, Thẩm Ninh Tuệ bất đắc dĩ thở dài, xoa bóp đôi chân tê dại chào tạm biệt Thịnh Tiểu Mãn.
“Cảm ơn cho ở nhờ, tiếc là đợi ông . Mình đây, chính thức đến Kinh Đô , sẽ thường xuyên đến thăm . Tạm biệt.”
Cô khẽ vẫy tay xuống theo bậc thang.
Nghĩa trang ở vị trí hẻo lánh, bắt taxi nên chỉ thể tìm cách nhờ xe.
Việc nhờ xe thế đầy rủi ro. Nếu cô là một cô gái cơm áo lo, cả đời cô cũng thể nào chuyện vẫy xe ven đường như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/ngoai-truyen-kiep-truoc-thinh-van-te.html.]
những năm qua bôn ba nam bắc, nơi hẻo lánh nào mà cô từng đến . Có những lúc là , mà là tình thế bắt buộc như .
Trải nghiệm nhiều, tự nhiên sẽ rèn luyện đôi mắt tinh tường. Xe nào thể lên, xe nào thể lên, cô sớm nắm rõ như lòng bàn tay.
Bên đường đỗ mấy chiếc xe, duy chỉ chiếc xe màu đen là toát lên vẻ kín đáo mà tinh tế. Tài xế tuy sở hữu khuôn mặt phổ thông dễ lẫn, nhưng ánh mắt kiên định. Nhìn tổng thể khí chất thì quả thực giống .
Thẩm Ninh Tuệ bước tới :
“Xin hỏi các vị về Kinh Đô , thể cho nhờ một đoạn ? Ông đang đợi ở Kinh Đô, khi đến nơi thì ông sẽ trả tiền xe...”
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt phần từng trải của đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên Thẩm Ninh Tuệ :
“Được.”
Thẩm Ninh Tuệ sững một lúc, đó lấy bức ảnh cắt từ báo khỏi túi.
Cô bức ảnh, đàn ông trung niên mặt:
“Ngài là Bí thư Thịnh Vân Tế?”
“Cô đến tìm ?” Thịnh Vân Tế hỏi.
Thẩm Ninh Tuệ vội vàng :
“ , đến đây là để tìm ngài. Tên là Thẩm Ninh Tuệ, đến từ thôn Ninh Thủy, một thôn làng hẻo lánh ở tỉnh Nam. Thôn Ninh Thủy của chúng sản sinh một loại d.ư.ợ.c liệu tên là Kim Tuyến Liên. Khác với các loại d.ư.ợ.c liệu thị trường, Kim Tuyến Liên của thôn Ninh Thủy đều là giống hoang dã đột biến...”
Thẩm Ninh Tuệ lập tức nắm bắt cơ hội, liên tục giới thiệu.
Không chỉ giới thiệu bằng lời, Thẩm Ninh Tuệ còn chuẩn một tập tài liệu về thôn Ninh Thủy và Kim Tuyến Liên.
Thay vì Kim Tuyến Liên chọn thôn Ninh Thủy, chẳng bằng thôn Ninh Thủy điều kiện thiên nhiên ưu đãi, đặc biệt thích hợp cho Kim Tuyến Liên sinh tồn và phát triển. Dù bao năm qua dân trong thôn vẫn coi nó như cỏ dại mà nhổ bỏ, nhưng lứa Kim Tuyến Liên hoang dã vẫn nhất quyết chịu rời .
Thôn Ninh Thủy là một mảnh đất quý, Kim Tuyến Liên hoang dã càng thể mang lợi ích cho hàng ngàn vạn bệnh nhân. Hy vọng các cơ quan ban ngành liên quan của chính phủ thể khai thác một cách hợp lý, tuyệt đối đừng để nó rơi tay kẻ .
“Lên xe , đường về chúng sẽ từ từ chuyện.” Thịnh Vân Tế .
Trái tim nàng thắt , nhưng nàng vẫn gượng.
“Nói sợ… thì là dối. bảo sợ… cũng hẳn. Dù , cũng từng c.h.ế.t một . Những kẻ đất … cũng chỉ là đồng loại mà thôi. Cho dù ma quỷ thật… chắc cũng chẳng nỡ đối xử với quá…”
Nói thế, nhưng tay nàng vô thức siết chặt vạt áo, trong lòng dấy lên một thứ dự cảm mơ hồ – như thể, nơi đây đêm nay, chỉ nàng đang chờ đợi.