“Nếu giấy ủy quyền từ chính tay , chỉ cần nhà họ Võ dám thừa nhận tờ giấy đăng ký kết hôn là thật, con sẽ dùng nó để vay thêm tám mươi vạn đấy nhé!”
Ngôn Thiếu Thời vỗ tay đen đét, kinh ngạc thốt lên: “Oa, chị, chị đỉnh quá! Em cá là giờ nhà họ Võ đang yên, vác mặt đến van xin chị trả tờ giấy đăng ký kết hôn .”
Cậu nhóc còn non nớt, trải sự đời nên thể sự mạo hiểm trong kế hoạch đó, chỉ đơn thuần hiểu rằng Tô Nhuyễn tung chiêu hiểm hạ gục Võ Thắng Lợi một phen, và giờ đây, đến lượt cúi đầu van xin cô.
Ngôn Thành Nho cũng sự gan góc, mưu trí và quyết đoán của Tô Nhuyễn cho kinh ngạc: “Vừa chú gọi điện cho bạn bên tòa soạn báo, còn ông tán thưởng ngớt về chuyện chiều nay một vị cảnh sát nghĩa hiệp quyên góp cho khu thiên tai phía nam hai mươi vạn, đó chính là Võ Thắng Lợi ?”
Tô Nhuyễn khẽ gật đầu, rụt nhẹ cổ: “Là .”
Ngôn Thiếu Dục, vốn ít , cũng bật sảng khoái. Tuy ngày thường luôn điềm đạm, nhưng dù cũng là thanh niên trẻ tuổi ngập tràn nhiệt huyết. Nghe những việc Tô Nhuyễn , trong lòng cảm thấy hả hê khôn tả: “Chắc chắn giờ nhà họ Võ đang hối hận đến xanh mặt . Chọc ghẹo em một mà bay mất hai mươi vạn, đáng đời lắm! Nhớ cất cho kỹ tờ giấy đăng ký kết hôn , đừng đưa cho bọn họ, trừ khi bọn họ chịu chi thêm năm vạn nữa.”
“Đừng bốc đồng.” Ngôn Thành Nho mắng con trai một câu, sang với Tô Nhuyễn: “Sau như nữa .”
Tô Nhuyễn kể chuyện nhẹ nhàng, nhưng hiển nhiên bộ câu chuyện. Hơn nữa, hành động lừa gạt Võ Thắng Lợi hẳn là quang minh chính đại, cả chuyện ông chủ Đỗ hùa theo cô để lừa Võ Thắng Lợi nữa, tất cả đều là những rủi ro tiềm ẩn.
Hiển nhiên Lý Nhược Lan cũng nghĩ điểm , bà giận đến đỏ mặt, mắng ầm lên: “Cái nhà họ Tô trời đ.á.n.h , xem xem, bọn họ ép con gái đến mức nào ?”
Nếu dồn đường cùng, một cô gái nhỏ như dốc hết sức, đành liều chuyện .
Tô Nhuyễn chột , nhưng đồng thời trong lòng dâng lên sự ấm áp lạ thường.
Đời , vẫn thường : Xã hội chỉ quan tâm bạn bay cao bao xa, ở vị trí nào, xuất sắc . Chỉ những thực lòng yêu thương mới hỏi bạn mệt , sợ hãi , đau lòng .
Ngôn Thành Nho khẽ thở dài: “Con gái , việc gì vẫn nên với lớn, chúng cùng nghĩ cách, dù cũng hơn việc con một gồng gánh. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của con là học hành cho thật .”
Nói xong, ông phá lên: “Có điều, đúng là con quá là xuất sắc! Đổi là chú, chú cũng như .” Đây là lời thật lòng của ông.
Ông xoa đầu Lý Nhược Lan, ánh mắt trìu mến: “Cưới con đúng là phúc lớn của nhà họ Ngôn chúng . Mười mấy năm , còn mang về cho nhà họ Ngôn một cô con gái tài giỏi đến thế .”
Ngôn Thành Nho Tô Nhuyễn, thật lòng thể hiểu nổi, tại Tô Văn Sơn thể trân trọng một cô con gái xinh , thông minh, còn can đảm, mưu lược như . Ông chắc chắn rằng, sẽ ngày Tô Văn Sơn hối hận ngàn vì những đối xử bạc bẽo với Tô Nhuyễn.
Ngôn Thành Nho vỗ về, Lý Nhược Lan cuối cùng cũng bật , nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ lo lắng: “Con khiến Võ Thắng Lợi nợ nần chồng chất như , sợ rằng nhà họ Võ sẽ ch.ó cùng đường c.ắ.n càn. Mấy ngày tới, con cứ ở yên trong nhà, đừng cả.”
“Những chuyện còn , con cần bận tâm nữa. Mẹ và chú Ngôn sẽ tự lo liệu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-104.html.]
Làm thể chứ? Cô nhất định đích mặt đàm phán với Võ Đại Minh mới đạt kết quả mong . Tuyệt đối thể để chuyện .
Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, đành dối một lời dối "ngọt ngào": “Mẹ, chú Ngôn, hai đừng lo lắng. Những việc còn , Minh Sâm sẽ lo liệu hết.”
Hợp đồng hôn nhân ký mà, mượn lá chắn chắc cũng quá đáng nhỉ?
“Hôm nay, suốt cả buổi, luôn một thượng úy theo bảo vệ con. Khoản tiền bồi thường cũng xử lý qua kênh mà cấp của sắp xếp, cứ yên tâm nhé.”
Lý Nhược Lan vẫn thể yên tâm, thậm chí còn phát hiện một vấn đề mới: “Lộc Minh Sâm ư? Con vẫn còn liên lạc với ? Kế hoạch là do đề xuất ?”
“Không, ạ.” Chuyện cô tuyệt đối dám để Lộc Minh Sâm gánh tội : “Đó là kế hoạch của con, nhưng khi tin, lập tức phái đến bảo vệ con…”
“À, cũng mắng con một trận , còn dặn dò con nhúng tay những chuyện phía nữa, sẽ tự giải quyết hết.” Tô Nhuyễn bổ sung: “Anh báo cáo bộ sự việc lên cấp .”
Nghe đến đây, Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Nhược Lan hỏi dồn: “Chuyện giữa con và rốt cuộc là ?”
“Mẹ dì Hồ kể, Tô Văn Sơn vẫn khăng khăng gả con sang nhà họ Lộc. Bà nội con thậm chí còn bắt đầu chuẩn của hồi môn đấy.”
“Chuyện của Tô Thanh Thanh còn , nhà họ Lộc còn mặt mũi mà đến tìm con cơ chứ?”
Tô Nhuyễn hề ý định che giấu chuyện : “Việc gả con cho nhà họ Lộc, Tô Văn Sơn vốn dĩ định cho con . Hôm nay con cũng mới vỡ lẽ từ chỗ Minh Sâm.”
“Cái gì?!” Lông mày Lý Nhược Lan dựng lên, đôi mắt rực lửa: “Tô Văn Sơn định bán con ?!”
Liên tưởng đến những chuyện xảy hôm nay, lửa giận trong lòng Lý Nhược Lan bỗng chốc bùng lên dữ dội: “Con thật cho , ông dùng chuyện Võ Thắng Lợi để ép buộc con ?”
Mèo con Kute
“Vâng.” Tô Nhuyễn đáp: “Ông chỉ gả nhà họ Lộc, con mới thoát khỏi Võ Thắng Lợi.”
“Giỏi! Giỏi lắm!”
Lý Nhược Lan ôm đầu, nỗi uất ức dâng trào: “Tô Văn Sơn! Con bé là con gái ruột của ông đó! Gã đàn ông đúng là, vì lợi ích của bản mà thể bán bất cứ thứ gì.”