Hiển nhiên Ngô Kim Hoa loại học thức. Lúc thấy Lộc Thải Hà công an còng tay, chị lập tức sợ hãi: “Không , hãm hại đoàn trưởng Lộc. … chỉ là sống nổi nữa , mới tới tìm đoàn trưởng Lộc nhờ giúp đỡ thôi.”
Lúc , Lộc Minh Sâm vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ mới cất lời: “Vương Tiểu Quân, đội một quân đoàn 48, hy sinh ngày mồng bốn tháng Ba năm tám mươi tám. Ngô Kim Hoa, chị tái giá tháng Năm năm tám mươi tám ?”
Giọng hờ hững, chẳng mảy may bận tâm, giống như tin tức khắc sâu tâm trí .
Người phụ nữ tên Ngô Kim Hoa điểm danh, kinh ngạc trợn tròn mắt. Hiển nhiên chị hề nghĩ tới Lộc Minh Sâm rõ về chuyện riêng tư của .
Lộc Minh Sâm ung dung tiếp: “Người chồng của chị là đồ tể, trầm mê cờ bạc, tiền trợ cấp tử tuất năm mươi đồng mỗi tháng của Vương Tiểu Quân, chị lấy hết để trả nợ cờ b.ạ.c cho gã đồ tể đó, ?”
Tô Nhuyễn bất ngờ liếc Lộc Minh Sâm một cái, cô nhận Ngô Kim Hoa. Đời , khi Lộc Minh Sâm hy sinh, giao tất cả tài sản của cho cô xử lý, và khi tới gây sự khó chịu nhất chính là Ngô Kim Hoa .
Sau khi tra hỏi, cô mới vỡ lẽ, chị căn bản chẳng hề dùng một đồng tiền trợ cấp nào của Vương Tiểu Quân để nuôi nấng đứa trẻ, đứa bé tội nghiệp thậm chí học hết cấp một bỏ dở.
Không ngờ Lộc Minh Sâm cũng chuyện , nếu vì đời vẫn luôn gửi tiền cho chị ?
Có điều bây giờ lúc hỏi chuyện , Tô Nhuyễn kìm nén sự nghi hoặc trong lòng, cúi chằm chằm Ngô Kim Hoa, : “Tốt nhất chị thật . tin ai chỉ điểm mà chị thể tìm đến tận đây, trong khi Đoàn trưởng Lộc vẫn luôn gửi tiền qua địa chỉ quân đội.”
“Hơn nữa, chị còn ghé nhà mới của chúng mà tới thẳng thôn Lý, hiển nhiên là nắm rõ hành trình của chúng .”
Nói tới đây cô liếc mắt Lộc Thải Hà một cái: “Bà sỉ vả, x.úc p.hạ.m quân nhân, e là một hai năm cũng khó mà khỏi đây. Còn hành vi của chị, thuộc dạng lừa bịp, tống tiền quân nhân, tội còn nặng hơn bà nhiều .”
Lộc Minh Sâm cũng đảo mắt qua, ánh mắt lạnh lẽo như băng, toát vẻ ghê rợn.
Ngô Kim Hoa sợ hãi tột độ, chị cho rằng quân nhân đều thành thật, chính trực giống Vương Tiểu Quân, chỉ cần chị gọi điện thoại, bọn họ sẽ giúp đỡ… Không ngờ Đoàn trưởng Lộc thẳng thắn quyết liệt như , ngay cả cô ruột cũng gọi cảnh sát đến bắt .
Thấy quả nhiên cảnh sát cầm còng tay về phía , chị sợ đến tái mặt, lập tức trút hết trách nhiệm lên đầu Lộc Thải Hà.
“Không , lừa bịp tống tiền!”
Chị chỉ Lộc Thải Hà, : “Là bà sai tới đón , Đoàn trưởng Lộc kết hôn, món tiền lớn, nhưng Đoàn trưởng Lộc vợ sẽ cấp phát tiền sinh hoạt phí cho chúng nữa .”
“Bà khuyên nên nhân lúc cô dâu về nhà chồng, còn nể nang, da mặt mỏng mà tới cầu xin họ. Còn Đoàn trưởng Lộc thương, liệt, thể con, thể để con nối dõi cho Đoàn trưởng Lộc, con khỏi theo chịu khổ sở…”
Tô Nhuyễn mỉa: “Sau đó chị tiếp tục dùng danh nghĩa của đứa trẻ để trục lợi tiền bạc, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-2001.html.]
Những xung quanh đều xôn xao bàn tán:
“Con thật đáng khinh bỉ, đối phương kết hôn đưa con tới, khó dễ đến ư?”
“Đoàn trưởng Lộc thật sự thể con ?”
“Hừ, nhà họ Lộc còn tê liệt đó, nhưng bà xem, vẫn bình thường ?”
Mèo con Kute
“Bà còn là cô ruột đó, hiểu nghĩ thế nào…”
“Không thấy , mê tiền đó, mấy vạn đồng tiền mừng cưới và trợ cấp chứ gì.”
“Chắc là bọn họ cảm thấy thể moi móc từ tay Tô Nhuyễn, nên mới cố ý đưa cả đứa trẻ tới đây ư? Nhìn cái đức hạnh của mà xem, lấy tiền thì đừng hòng sống yên !”
“ là vô lương tâm!”
“Đồng chí cảnh sát, như nhất định bắt xử lý nghiêm minh!”
Lộc Thải Hà ngờ chuyện bại lộ nhanh như , bà lập tức vặn vẹo chống chế: “Làm gọi là lừa bịp tống tiền? hề sai! Có mỗi tháng nó đều gửi tiền cho Ngô Kim Hoa ?”
“Ngô Kim Hoa tiền, tới tìm nó nhờ giúp đỡ, nếu nó cho thì thôi chứ, chẳng chỉ cần cấp nữa là xong ?”
“Chính miệng bác sĩ nó thể con, giúp nó tìm một đứa con để nối dõi, thì gì sai chứ? Chẳng lẽ để nhà hai tuyệt tự tuyệt tôn ?”
Tô Nhuyễn Lộc Thải Hà, khẽ : “Cô út , cô đừng ngỡ rằng ai cũng là ngây dại. Rõ ràng ý đồ của cô là hai kẻ quấy nhiễu, cho cuộc sống vợ chồng cháu gà bay ch.ó sủa, tình cảm rạn nứt, cô sẽ thừa cơ mà thừa nước đục thả câu thôi.”
Dứt lời, cô đôi co thêm với Lộc Thải Hà nữa: “Cô đừng giảo biện lươn lẹo gì, chuyện sẽ các đồng chí cảnh sát điều tra tường tận cả thôi.”
Cô nhạt: “Chuyện cô công khai lăng mạ quân nhân mặt quần chúng, các đồng chí cảnh sát chính tai thấy, chứng cứ rành rành, xác đáng vô cùng. Ít nhất cô cũng bóc lịch trong trại giam vài tháng để sám hối, tha hồ mà ‘phối hợp’ với các đồng chí cảnh sát điều tra cho nhẽ.”
“Không , !” Lộc Thải Hà luống cuống chối cãi: “ hề c.h.ử.i bới nó! Không, , nó thật sự là đồ hư đốn, là kẻ điên rồ!”
Vừa tới đây, ánh mắt bà đầy hung tợn chằm chằm Lộc Minh Sâm, gằn giọng: “Năm sáu tuổi khắc c.h.ế.t cha mày, hại c.h.ế.t cả mày nữa. Mày chính là cái đồ súc sinh nhân tính, là chổi giáng xuống từ trời!”
“Các cứ thử mà hỏi khắp nơi xem, sai chỗ nào ? Nó đúng là cái đồ chổi! Chính mày g.i.ế.c mày, là mày g.i.ế.c mày!”
Ai cũng dễ dàng nhận , bà cố tình chọc tức Lộc Minh Sâm, mong mất bình tĩnh, kìm cảm xúc.