Bên , Tô Nhuyễn Lộc Minh Sâm quản thúc giờ giấc ngủ nghỉ từng ngày, còn bên chỗ Tô Thanh Thanh thì ngược .
Cuối cùng cũng khâu xong một chiếc nơ buộc tóc, Tô Thanh Thanh xoa xoa ngón tay sưng đỏ, kỹ năng may vá cô học từ kiếp khi về dâu nhà Lộc Minh Quân, dần dà sinh con đẻ cái mới trở nên thuần thục. Dù quen tay, nhưng cô bao giờ khâu vá miệt mài suốt ngày như thế .
Nhìn đống vải vụn và dây thun chất chồng trong tầm tay, Tô Thanh Thanh tính sẽ để sang mai hẵng tiếp, lưng eo cô mỏi nhừ chịu nổi nữa .
lúc Hoắc bê một chậu nước ấm : “Ôi chao, Thanh Thanh con của , chắc vất vả lắm nhỉ?”
“Nào, đây ngâm chân thư giãn một lát , lót cái gối eo, như sẽ dễ chịu hơn chút đó con.”
Tô Thanh Thanh hưởng thụ sự săn sóc ân cần của chồng, kiếp của Lộc Minh Quân bao giờ đối xử với cô đến thế.
Cô khách sáo từ chối: “Mẹ, cứ để đó, con tự cũng mà.”
“Sao thể như chứ.” Mẹ Hoắc xổm xuống, tự tay cởi giày cho cô : “Con chính là công thần lớn của nhà đó con gái .”
Nhìn mảnh vải bên cạnh, bà khen: “Oa, còn mười mấy cái nữa là xong ?”
“Con khéo léo quá, trong ba con thì chỉ con là khâu nhanh . Cứ theo tốc độ , đợi đến ngày họp chợ là thể tích góp gần một ngàn cái . Đến lúc đó để mang chợ bán cho.”
Mẹ Hoắc tiếp: “Nếu bán chạy, sẽ mua cho con một cái máy may, ôi chao…”
Bà bàn tay sưng đỏ của Tô Thanh Thanh, đau lòng : “Để con chịu thiệt thòi , mau khâu nốt mấy cái nghỉ con.”
Lời khiến Tô Thanh Thanh vốn nghỉ ngơi ngay lập tức, nhưng chẳng thể từ chối.
Chỉ đành rên rỉ tiếp tục việc, hệt như hai nghiên cứu sinh nào đó trong ký túc xá đại học quốc phòng đang móc khuyên tai, cùng thức đêm chuẩn cho buổi chợ ngày .
Cao Phong tức giận gầm lên: “Lộc điên, nguyền rủa !”
Lộc Minh Sâm móc hạt châu, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đừng vặn gãy, hỏng một cái là đền một tệ đấy.”
Tôn Siêu cẩn thận chọn hạt châu: “Trước là kẻ vắt kiệt sức ghê tay, bây giờ thì biến thành kẻ ăn thịt nhả xương đó…”
Rất nhanh đến cuối tuần, khi Tô Nhuyễn trở về tứ hợp viện, chỉ Lộc Minh Sâm ở nhà, mà Triệu Lôi cũng tới.
Anh chống hai chiếc nạng nách, cạnh Hoàng Tiểu Thảo, trông tinh thần cũng khá .
“Anh xuất viện ?” Tô Nhuyễn bất ngờ.
“Cũng sắp .” Triệu Lôi : “Bác sĩ dặn tuần tới là thể về nhà tĩnh dưỡng.”
Hôm nay qua đây, một là để xem Hoàng Tiểu Thảo thế nào, hai là để xem xem đồ đạt chuẩn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-332.html.]
Tô Nhuyễn hiểu tâm trạng của , liền kiểm tra mấy chiếc lắc tay một hồi, phát hiện khá, hơn nữa ngoài vài mẫu cô hướng dẫn, Triệu Lôi còn tự sáng tạo thêm mấy kiểu mới.
Thấy Tô Nhuyễn xem mấy mẫu lắc tay tự nghĩ , Triệu Lôi ngượng ngùng : “ thấy hạt châu loại còn nhiều lắm, nên dùng còn kết hợp linh hoạt một chút.”
Mèo con Kute
Tô Nhuyễn : “Không tồi, nếu kiểu dáng mới của bán chạy, đến lúc đó thể chia hoa hồng cho .” Sự sáng tạo luôn cần khích lệ.
Tô Nhuyễn kiểm đếm lượng, đó hạch toán cho hơn ba mươi đồng bạc ngay tại chỗ. Triệu Lôi phấn khởi đưa hết tiền cho Hoàng Tiểu Thảo, hăm hở ngày mai thể ngoài phụ Tô Nhuyễn mở sạp hàng, cũng coi như học hỏi kinh nghiệm .
Trước đó Tô Nhuyễn công việc chính của Triệu Lôi là mở sạp hàng bán buôn, lương tính theo hàng bán , còn thời gian rỗi rãi, thể việc riêng, nhận tiền theo sản phẩm.
Tô Nhuyễn đang định dạy cách bày biện sắp xếp hàng hóa, thì Lộc Minh Sâm đưa cho cô một cái túi.
Tô Nhuyễn sửng sốt, mở túi phát hiện bên trong mà một đống lắc tay và khuyên tai.
Cô kinh ngạc: “Anh ư?”
Lộc Minh Sâm khẽ hắng giọng, vẻ mặt ngượng ngùng: “Không hứa sẽ đủ hàng cho em bán đấy ?”
Dì Phúc : “Hôm khi cháu về trường học, nó cố ý chạy về học mấy kiểu đơn giản, dì còn cho là nó bỡn, nào ngờ thật sự tay giúp chúng .”
Thật vòng tay đơn giản, bởi vì sẵn hàng mẫu, cứ dựa theo đó mà xâu hạt vòng là , còn khuyên tai thì…
Tô Nhuyễn kỹ, phát hiện đều khá , mấy món trang sức chỉ là loại đơn giản nhất, đính kèm thêm một viên trân châu nhỏ, điều cũng coi là lắm .
Ngoài còn một đống móc câu uốn sẵn, chỉ cần thêm chút mặt trang sức mắt xỏ là .
“Đều do ư?” Tô Nhuyễn vẫn bất ngờ.
Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Tôn Siêu với Cao Phong cứ nhất quyết đòi phụ giúp.”
Tô Nhuyễn dở dở , bọn họ là hai đàn ông, thể thích cái chứ.
“Có rảnh mời ăn bữa cơm.”
Lộc Minh Sâm ghét bỏ: “Không cần, phí tiền.”
“Đi mời!” Tô Nhuyễn dứt khoát lệnh, con đúng là, năm còn rải tiền khắp nơi, bây giờ biến thành kẻ keo kiệt bủn xỉn .
“Tiền cần chi thì vẫn chi, đừng để thiệt thòi.”
Hình như nghĩ tới điều gì đó, Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn lời, sửa miệng: “Cũng , nhưng nên mời thế nào, em cùng nhé.”