Bạch Khả Hân tự cho rằng kế hoạch của hảo kẽ hở, nhưng Tô Nhuyễn cũng đến gặp ban biên tập tin tức trong trường.
Đối với như Bạch Khả Hân, đương nhiên Tô Nhuyễn sẽ mất cảnh giác chỉ vì cho cô một bài học. Nghĩ đến những điểm bất thường của đối phương, nhớ tới chuyện hôm trong bệnh viện, cuối cùng cô mới nhớ xem nhẹ một : Chính là Hoắc Hướng Dương.
Cái kiểu con gái yếu ớt, đáng thương như Bạch Khả Hân đúng là kiểu Hoắc Hướng Dương thể nào bỏ qua . Cho nên chắc chắn sẽ tới tìm đối phương, để lấy lòng quen, đương nhiên sẽ nhắc tới cô và Lộc Minh Sâm.
…
Biết Tô Thanh Thanh là em họ của , Bạch Khả Hân thể bỏ qua việc tìm hiểu tin tức về Tô Nhuyễn.
Chỉ là những thông tin cô moi từ miệng Tô Thanh Thanh… thì ai cũng hiểu, hẳn thêm thắt, vặn vẹo nhiều.
Tô Nhuyễn khẽ lắc đầu. Dẫu cũng là những cô gái trẻ, việc hiểu lầm và cái tiêu cực về "tình địch" cũng là điều dễ hiểu. Chỉ tiếc là, họ nhận những thông tin sai lệch sẽ dẫn đến những quyết định tai hại như thế nào trong tương lai.
Cái "điểm yếu" duy nhất mà họ thể vin với những bằng chứng thể chối cãi, lẽ chính là chuyện cô từng bán hàng vỉa hè – một công việc xem là " gì" đó.
Tô Nhuyễn cân nhắc cân nhắc , đúng lúc thấy tờ báo thường kỳ của trường. Cô dứt khoát tìm đến phòng tin tức, quyết tâm tạo hiệu ứng truyền thông để rõ chuyện.
Khi Bạch Khả Hân "vạch tội", cô thể thản nhiên đáp trả chút e sợ. Và khi khác "ném" tới một cú tát, cô cũng sẽ thẳng thừng "tát" trả . Việc chỉ né tránh thì thật vô vị, phản công mới chính là phong cách của cô.
Nhân tiện, chuyện liên quan đến đám Triệu Lôi cũng cần rõ công khai.
……
Sáng thứ Sáu, Tô Nhuyễn chỉ một tiết học. Sau khi tan học, cô chuẩn trở về tứ hợp viện.
Vương Hồng bên cạnh sắp xếp sách vở, hỏi: “Tô Nhuyễn, hôm nay là hạn chót đăng ký tiết mục cho đêm hội chào đón năm mới đấy, tham gia ?”
“Tớ đăng ký .” Tô Nhuyễn đưa tờ danh sách cho bạn : “Tớ chọn tiết mục vũ đạo. À ừm, tớ cũng thử sức ở vai trò MC nữa, điền xong phiếu đăng ký , nộp giúp tớ nha.”
Đã là sinh viên đại học , những hoạt động nên trong quãng đời sinh viên thì đương nhiên nghiêm túc trải nghiệm chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-3511.html.]
Khi Tô Nhuyễn bước đến cổng trường, một cô gái dáng nhỏ nhắn, mái tóc tém gọn gàng chờ cô từ lúc nào.
Tô Nhuyễn bước đến: “Chị Hứa đợi em lâu ?”
Hứa Văn đáp: “Không lâu , chị cũng mới tới. Mình luôn nhé?”
Hứa Văn là một sinh viên xuất sắc của khoa Báo chí Đại học Sư phạm Yến Kinh, liên tiếp ba năm giành học bổng cao nhất. Cô còn là trưởng phòng tin tức của trường, nổi tiếng với sự nhạy bén trong việc nắm bắt thông tin, xem là một trong những nhân vật hàng đầu của khoa.
Hiện tại, cô cơ hội thực tập tại một tòa soạn báo trung ương. Chính vì , Hứa Văn đặc biệt quan tâm đến phòng tin tức của trường, bởi lẽ đây chính là bước đệm quan trọng giúp cô tiến giới truyền thông chuyên nghiệp.
Hôm Tô Nhuyễn đến phòng tin tức, cô gặp Hứa Văn, còn cứ nghĩ chỉ cần một phóng viên bình thường cùng là . Không ngờ hôm qua, đích Hứa Văn tìm đến cô, tự đề nghị sẽ thu thập thông tin.
Mèo con Kute
“Chị cảm thấy thông tin sẽ là một tin tức giá trị.” Hứa Văn . “Chú út của chị mấy năm cũng thương giải ngũ. Trong một thời gian dài đó, chú cách nào hòa nhập với cuộc sống đời thường. Dù hiện tại miễn cưỡng tìm một công việc, nhưng hình như chú vẫn luôn sống trong quá khứ, thể thoát .”
Tô Nhuyễn khẽ thở dài: “Đó là nơi họ cống hiến cả tuổi thanh xuân, nơi họ rèn luyện khắc nghiệt, đổ mồ hôi xương máu. Họ hy sinh vì sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước, thể buông là buông ?”
“Đặc biệt, khi trở về với cuộc sống đời thường, họ nhất thời lạc mất lý tưởng, còn mục tiêu để phấn đấu, còn những chiến hữu thể tin tưởng giao phó cả tính mạng. Thậm chí, vì thương tật, từ một bảo vệ đất nước, họ trở thành yếu thế cần giúp đỡ. Sự chênh lệch lớn đến , đương nhiên họ thể nào chấp nhận .”
“ để cuộc sống bình yên như ngày hôm nay, tất cả là nhờ những lính gánh vác trọng trách nặng nề chúng . Vậy mà, đến một ngày khi họ thương, thể tiếp tục mang vác gánh nặng nữa, về với cộng đồng, quằn quại trong đau đớn, chúng … ngay cả tên của họ cũng .”
Tô Nhuyễn Hứa Văn: “Chị Hứa, khả năng của em hạn, tạm thời thể sắp xếp cho các một công việc đàng hoàng, nhưng em vẫn đến các , và cũng chính các rằng, dù đến một ngày các còn chiến đấu dũng vì chúng nữa, thì chúng vẫn luôn kính trọng, vẫn mãi mãi ghi nhớ công ơn các .”
“Giờ là lúc chúng nên giúp đỡ các , để các tìm sự tự tin, tìm chỗ vững chắc trong xã hội .”
“Có lẽ sức lực của chúng hạn, nhưng em tin rằng, chỉ cần xem , thấu hiểu, thì đó chính là một đốm lửa nhỏ, một ngày nào đó thể bùng cháy dữ dội, lan rộng khắp cả đồng cỏ.”
“Em đúng!” Hứa Văn xúc động, ánh mắt lấp lánh: “Em Tô, phỏng vấn , chị nhất định sẽ thật công tác tuyên truyền!”
Tô Nhuyễn mỉm : “Cảm ơn chị Hứa.”