Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 364:5)
Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:27:56
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Nhuyễn Cố Tuấn Phi sắp giở trò, vẫn đang tiếp tục giải quyết Bạch Khả Hân.
Không cô gái định giả bộ thương nghiêm trọng ý gì khác, cánh tay nhỏ nhắn chống xuống đất, trông như thể tự dậy nữa.
Tô Nhuyễn chậc lưỡi một tiếng, trực tiếp nắm cổ áo cô kéo lên như xách một đứa trẻ con, còn cúi phủi phủi mấy cái bụi bẩn cô một cách hờ hững, hỏi: “Ổn nào?”
Bạch Khả Hân:……
Cô thể " " chứ?
Tô Nhuyễn vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, tiếp lời: “ tấm ảnh là do chị chụp. Có lẽ đàn chị xinh và thu hút đến nhường nào , giữa đám đông mà chỉ liếc mắt một cái nhận ngay lập tức.”
Một đàn chị cạnh đó nhịn bật thành tiếng. Cô đàn em đúng là khả năng chọc tức đến nghẹn họng, khiến Bạch Khả Hân chẳng nên giận dữ cợt .
Quả nhiên, mặt Bạch Khả Hân lập tức đỏ bừng, cứng họng thốt nên lời.
“Đó vốn dĩ là tình cờ trông thấy gì cả, mà là chủ đích chụp.”
Tô Nhuyễn vội, thong thả tiếp với nụ mỉa mai: “Thậm chí còn cả đàn Phong Cảnh Diệp và đàn Cố Tuấn Phi cùng nữa.”
“Đàn chị, chị dùng chuyện để bôi nhọ , hòng cứu vớt danh tiếng của …?”
Nói đến đây, Tô Nhuyễn thẳng cô , nụ đầy thâm ý: “Hay là chị còn mục đích nào khác? dù thì tất cả đều định sẽ kết quả, cho nên, nhất chị nên dừng mấy trò mèo đó .”
Mèo con Kute
Thông tin sai lệch khiến Bạch Khả Hân đ.á.n.h giá sai Tô Nhuyễn, rơi thế động. Ánh mắt xung quanh dồn dập đổ về phía , cô nhanh chóng nghĩ một đối sách: “ , hôm đó cố ý chụp cô, bởi vì phát hiện cô chèn ép khuyết tật. Nếu thì một ngày cô thể kiếm nhiều tiền đến như chứ?”
Tô Nhuyễn dường như nghiêm túc suy ngẫm, chậm rãi phân tích: “Dựa theo lời chị , ý là chị phát hiện hành vi buôn bán trong sạch của , mà là phát hiện là một bà chủ lòng độc ác nên mới cố ý chụp , đúng ?”
“Được thôi, chị xem đầu tiên chị thấy là khi nào, ở chợ nào?” Tô Nhuyễn hỏi tiếp: “Không cần quá chi tiết , sợ chị nhớ rõ. thời gian đại khái chắc vẫn nhớ chứ? Chúng mới vỏn vẹn khai giảng hơn hai tháng mà thôi.”
Đương nhiên Bạch Khả Hân thể nào , nhưng chằm chằm, cô đành c.ắ.n răng mở miệng: “Chính là ngày khai giảng lâu, ở hội chợ thôn Ngụy.”
Lần Tô Nhuyễn còn kịp lên tiếng, một giọng nam êm tai truyền tới: “Lúc đồng chí Triệu vẫn đang dưỡng thương ở bệnh viện, cô thể thấy cô chèn ép khuyết tật ?”
Tô Nhuyễn sửng sốt, đầu . Cô phát hiện đó là đàn dẫn chương trình Bàng Sách, đến muộn, giờ đang quơ quơ tờ báo trong tay: “Bạch Khả Hân, khuyết tật cô đến là một quân nhân xuất ngũ, mới khỏi hẳn và viện hơn nửa tháng .”
Nhìn tờ báo trong tay, Bạch Khả Hân như thấy tia hy vọng: “Tuần san của trường phát hành ?”
Ở thời đại internet và điện thoại thông minh, báo chí chính là vật thể thiếu trong trường học. Tuần san của trường lẽ giống như các diễn đàn trực tuyến , mỗi phát hành đều háo hức tìm .
Sinh viên lượt kéo đến giảng đường, những bạn học chuẩn biểu diễn tiết mục cũng mua báo, đang chăm chú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-3645.html.]
Hiển nhiên Bàng Sách xem qua tờ báo. Anh mở , xung quanh liếc mắt thấy ngay tấm ảnh ở giữa trang báo, chính là hình ảnh của Tô Nhuyễn.
Trùng hợp là bức ảnh đó gần như y hệt bức ảnh dán bảng thông báo, chỉ khác góc độ. Trong ảnh, Tô Nhuyễn khom lưng, trao một xấp tiền trong tay cho một đàn ông mất một chân.
Người đàn ông nhận tiền, trong ánh mắt Tô Nhuyễn lóe lên một thứ ánh sáng, là ánh sáng mơ hồ nào đó, mà là ánh sáng rực rỡ của hy vọng.
Tiêu đề tấm ảnh chụp: “Đây lẽ một công việc cao quý, nhưng thể thắp lên hy vọng cho một quân nhân khuyết tật.”
Nổi bật trang báo cùng với tấm ảnh là một tiêu đề lớn: “Các bảo vệ quốc gia, chúng em bảo vệ các .”
Bài do Hứa Văn tự tay chắp bút, chỉ qua vài dòng ngắn ngủi khắc họa nên hình ảnh những lính cống hiến tuổi trẻ và sức lực bảo vệ tổ quốc ở tuyến đầu, khiến khỏi thổn thức, đó là cuộc sống đầy thất vọng của bao lính thương tật khi xuất ngũ.
“Tô Nhuyễn, sinh viên năm nhất Đại học Sư phạm Yên Kinh, chia sẻ: Sở dĩ chúng thể tận hưởng cuộc sống bình yên, ấm no như ngày hôm nay, là vì những âm thầm gánh vác trách nhiệm ở tuyến đầu.”
“Hiện tại, khi họ thương, họ mệt mỏi, thể tiếp tục gánh vác, đến lúc chúng bảo vệ họ.”
……
“Ban đầu, công việc chỉ xuất phát từ sở thích của cô sinh viên Tô Nhuyễn. Mặc dù gia cảnh cô thuộc hàng giàu , nhưng cũng chẳng lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tuy nhiên, khi chứng kiến một chiến sĩ mất một chân, mất cả mục tiêu và ý chí chiến đấu, cô quyết định biến sở thích của thành một công việc thể gánh vác gia đình.”
“Có lẽ nó cao quý, nhưng nó thể giúp một con tự tin ngẩng cao đầu.”
……
“Khi hỏi về lý do, cô đáp: “Vì là một quân tẩu, hiểu rõ những gian khổ mà mỗi lính chịu đựng. hy vọng khi ở tiền tuyến bảo vệ Tổ quốc, thể trở thành hậu phương vững chắc cho .”
……
“Quân nhân nhiệm vụ, em thể hỏi ngày trở về, chỉ mong một đời bình yên, chúng mãi mãi gắn bó. Anh bảo vệ Tổ quốc, em bảo vệ …. Viết cho giáo quan Lộc của em.” Cao Phong xong, thốt lên một tiếng cảm thán: “Mẹ nó chứ, Lộc Minh Sâm, tao hiểu mày , cô vợ như , bảo tao gì tao cũng bằng lòng.”
“Đây là tuần san của trường mà, cả trường ai cũng ! Chậc chậc chậc, chị dâu đúng là quá tuyệt, Lộc Minh Sâm, mấy cái thư cũ rích của mày thì mà sánh bằng.”
Tôn Siêu : “Đột nhiên cưới vợ . Hôm nào bảo chị dâu giới thiệu cho một , chỉ cần giống chị là .”
Lộc Minh Sâm mím môi chặt, chẳng lời nào, bước thẳng đến giảng đường nhỏ trong trường Sư phạm Yên Kinh. Cao Phong và Tôn Siêu vội vã đuổi theo .
“Đi chậm chút, chạy.”
“Hả? Ngoài cửa đang gì thế? Hoành tráng quá !”
—