Đang giữa bữa cơm, Lộc Minh Sâm nhận một cuộc điện thoại, đó liền “bắt cóc” Tô Nhuyễn, kéo cô cùng về quân khu.
“Anh về còn kịp báo cáo nhiệm vụ, đụng tổ điều tra định xuất phát. Vì chuyện liên quan đến hai , nên lúc đó trực tiếp theo tổ điều tra đến trường, vẫn kịp báo cáo với cấp .”
Thấy ánh mắt luôn lướt qua môi như như , Tô Nhuyễn cảnh giác : “Anh báo cáo nhiệm vụ thì cứ , dẫn em theo gì?”
Lộc Minh Sâm khẽ nheo mắt: “Không Chính ủy Vương tìm cho em ? Em qua hỏi thăm ?”
Thật Tô Nhuyễn cũng nỡ xa , nhưng vẫn nhịn trêu chọc: “Không vẫn tới ? Đợi Chính ủy Vương gọi em , hôm nay hết.”
Lộc Minh Sâm thở dài: “ là ngoan chút nào. Nếu rượu mời em uống, để cho em uống rượu phạt nhé?”
Mèo con Kute
Nói xong cho Tô Nhuyễn cơ hội từ chối, ấn cô tường…
Trong cơn mê đắm, Tô Nhuyễn mơ màng nghĩ ngợi, chẳng lẽ cố ý bới lông tìm vết vì chuyện ?
Rất nhanh, cô xác nhận suy nghĩ .
Một lúc lâu , Lộc Minh Sâm tựa trán cô, hỏi : “Có ?”
Tô Nhuyễn hôn đến thở hồng hộc, dám náo loạn nữa: “Đi.”
Lộc Minh Sâm khẽ chậc lưỡi, vẻ tiếc nuối: “Tính cách bướng bỉnh của em ? Chẳng em kiên quyết chống đối đến cùng !”
Tô Nhuyễn nhịn đạp một cái, Lộc Minh Sâm phản ứng nhanh chóng, né sang bên cạnh, đó sáp đến gần hơn…
Tô Nhuyễn đẩy : “Em là ! Anh thôi!”
Lộc Minh Sâm nhéo cằm cô, : “Vừa là rượu phạt, bây giờ là rượu mời.”
Tô Nhuyễn:……
Người đàn ông ở mà vô thế !
Tô Nhuyễn khỏe bằng , còn tưởng rằng sẽ thực hiện ý đồ. Nào ngờ thấy Hoàng Tiểu Thảo bên ngoài gọi , cô dạy cách tết tóc cho cô .
Lộc Minh Sâm cắt ngang thêm nữa:…
Anh sửa sang tóc cho cô, đột nhiên : “Sau còn đón thêm ba nữa về ?”
“ ,” Tô Nhuyễn tủm tỉm đáp.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy sống trong khu tứ hợp viện cũng thật an . Cửa sổ phòng chính lớn, cách âm cũng , xem Lộc Minh Sâm “chuyện ” cũng chẳng dễ dàng gì.
Mãi cho đến khi hai cửa về quân khu, Lộc Minh Sâm vẫn tìm cơ hội tiếp xúc mật với Tô Nhuyễn. Đôi mắt phượng khẽ nheo , đang nghĩ gì.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của , Tô Nhuyễn khỏi bật khúc khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-374.html.]
Sau khi tới quân khu, Lộc Minh Sâm báo cáo công việc, Tô Nhuyễn thì tìm Chính ủy Vương.
Khi đến phòng việc của ông , Tô Nhuyễn ngạc nhiên phát hiện ba sẵn bên trong. Cô sửng sốt tự hỏi: Sao mà trùng hợp đến ?
Chính ủy Vương vô cùng hiền từ: “Đồng chí Tô tới ? Đây là tìm theo yêu cầu của cô, cô xem thích hợp ?”
Tô Nhuyễn : “Xem cháu tới đúng lúc thật .”
Chính ủy Vương sửng sốt: “Sao là tới đúng lúc?”
Tô Nhuyễn cũng chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
Chính ủy Vương: “ gọi điện thoại tới nhà cháu, hôm nay sẽ tới, bảo cháu chiều nay rảnh thì qua một chuyến. Thằng nhóc Lộc Minh Sâm điện thoại, sẽ chuyển lời.”
Tô Nhuyễn:……
Chính ủy Vương cũng nghi hoặc: “Nó với cháu ? Vậy nó dẫn cháu tới đây gì?”
Tô Nhuyễn hỏi: “Anh báo cáo nhiệm vụ ạ?”
“Đương nhiên là báo cáo xong . Vừa về đến nơi, việc đầu tiên chính là thành nhiệm vụ.”
Tô Nhuyễn thầm nghiến răng. Để "lừa" cô về vợ, tên đó quả nhiên giở đủ chiêu trò.
Thấy biểu cảm của Tô Nhuyễn, chính ủy Vương dường như hiểu điều gì đó, mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên: “Lộc Minh Sâm thật sự trêu chọc cháu ?” Nói ông phá lên . Vẫn là cái Lộc Minh Sâm khô khan, chẳng hiểu phong tình đó ?
Thấy vẻ mặt hờn dỗi của cô, chính ủy Vương vội vàng đổi chủ đề: “Được , , chúng nhắc đến nữa. Nào, để giới thiệu cho cháu.”
Hai nữ một nam đang ghế sofa vội vàng dậy cô, ánh mắt đều tràn ngập sự chờ mong.
Khi ánh mắt dừng thanh niên trẻ tuổi , Tô Nhuyễn khẽ sững sờ. lúc đó, chính ủy Vương giới thiệu : “Đây là Diệp Minh. Chàng trai chăm chỉ, chịu khó, đầu óc thông minh, học hỏi cái gì cũng nhanh nhẹn.”
Tô Nhuyễn gật đầu. Nếu đây đúng là Diệp Minh mà cô từng quen thì...
Sau đó, chính ủy Vương chỉ một phụ nữ bốn mươi tuổi, : “Cô là Ngưu Xuân Phân. Làm việc nhanh nhẹn, còn cực kỳ khéo tay nữa.”
Cuối cùng là một cô gái trẻ tuổi, đến hai mươi: “Con bé là Dư Tiểu Lệ, cũng cần mẫn và năng lực.”
Lần đầu gặp mặt đương nhiên thể điều gì nhiều. Tô Nhuyễn hàn huyên vài câu đơn giản với họ, đó chuẩn dẫn về . Tuy nhiên, cô cũng thẳng thắn rõ: “ sẽ cho thời gian thử việc trong vòng hai tháng. Nếu cảm thấy phù hợp, sẽ sắp xếp để về.”
Cả ba vội vàng gật đầu lia lịa.
Khi Tô Nhuyễn dẫn ba khỏi khu hành chính, cô trông thấy Lộc Minh Sâm đang tựa xe, chờ cô cách đó xa.
Mặc kệ ngoài, Lộc Minh Sâm vẫn đón nhận cái lườm nguýt của Tô Nhuyễn mà hề tránh né, thậm chí còn nở nụ rạng rỡ hơn.
Tô Nhuyễn chỉ còn cách lén véo một cái.